Edit: Tiệm Bánh Sò
Hai mươi mốt phút sau, xe Moore cán đích. Vừa khéo, thua Hoắc Khang mười một phút, cũng không hẳn là mười một phút, nếu tính chính xác thì phải là mười một phút lẻ hai mươi giây. Kết quả này giúp đội Văn Tâm lập tức vươn lên dẫn đầu, khung bình luận đầy lời chúc mừng, cũng không biết là chúc mừng đội Văn Tâm đã dẫn trước hay chúc mừng K thần không rời khỏi giới đua xe.
Bên kia, rõ ràng xe đã ngừng, đường đua không còn khúc nào nguy hiểm, nhưng Moore vẫn ngồi trên ghế điều khiến, nắm chặt tay lái, mãi hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Đây không phải lần đầu tiên hắn ta thua Hoắc Khang, nhưng lại là lần hắn ta thua thảm nhất. Bốn năm qua, Moore cho rằng mình đã liên tục đạt được quán quân thế giới ba lần, có kỹ thuật đua xe thành thạo và đoàn xe tài năng, hắn ta có thể đánh bại mình của bốn năm trước dễ như trở bàn tay. Không ngờ, vẫn thua dưới tay Hoắc Khang, thua thảm hại.
Trán Moore nổi đầy gân xanh, làn da vốn tái nhợt cũng dần trắng bệch, hắn ta không ngừng lẩm bẩm: "Tại sao... tại sao..."
Hoa tiêu ngồi cạnh không đành lòng nhìn hắn ta đánh mất niềm tin như vậy, an ủi: "Đây không phải thi đấu chính quy, cũng không phải xe và đường đua chúng ta thường sử dụng, nên..."
Vậy thì sao, thua còn cần lý do sao?
Ngay cả hoa tiêu cũng không nói được gì nữa.
Lúc này, một ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe hai cái. Moore hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt nâu hàm chứa ý cười ngoài cửa sổ, môi hắn ta mím chặt.
Hoắc Khang? Hắn đến làm gì? Cười nhạo mình sao?
Cửa sổ được hạ xuống, Hoắc Khang xoay xoay mũ bảo hiểm trong tay, lơ đãng nói: "Thi cũng không tệ lắm, đợi giải thi đấu thế giới năm nay, chúng ta đấu lần nữa đi."
"Giải thế giới?" Moore giật mình ngơ ngác.
Hoắc Khang đã rời khỏi sân đấu thế giới bốn năm rồi. Trong bốn năm này, không biết có bao người mong ngóng hắn quay lại, nhưng câu trả lời của hắn đều là: Không. Mọi người có nghĩ thế nào cũng không ra, mãi đến khi có truyền thông phỏng vấn Hoắc Khang, hỏi về nguyên nhân hắn rút lui. Hoắc Khang nói: "Tôi không thích cuộc đua không có đối thủ."
Cả giới đua xe ồ lên.
Moore vẫn còn nhớ, lần đầu tiên hắn ta nghe thấy giọng điệu này của Hoắc Khang đã khịt mũi coi thường bao nhiêu. Dù Hoắc Khang từng thắng hắn ta, nhưng trong nửa đầu giải, đa số tay đua vẫn chưa phát huy thực lực hoàn toàn. Không lấy được quán quân, Hoắc Khang dựa vào cái gì mà nói hắn không có đối thủ chứ. Mãi đến hôm nay trước khi bị đè bại, Moore vẫn giữ quan điểm đó. Không đến thời khắc cuối cùng, không ai có thể đoán được kết quả trận đấu.
Nhưng một Hoắc Khang như vậy lại định tham gia giải đấu thế giới sau khi trận đấu vừa rồi kết thúc. Moore đột nhiên nghĩ đến, có phải vì sự nỗ lực trong trận đấu của mình khiến Hoắc Khang nảy sinh cảm giác nguy cơ không? Cho dù hắn ta đã bị vượt mặt đến hơn mười một phút...
Tâm trạng Moore vốn đã chìm xuống đáy rồi. Đối với một tay đua hàng đầu mà nói, bị dẫn trước nhiều như vậy đúng là vô cùng nhục nhã. Cũng không biết vì sao, sau khi Hoắc Khang nói sẽ tham gia giải thế giới năm sau xong, cảm giác khuất nhục này đột nhiên tiêu biến. Hoắc Khang lại bị hắn ta dao động, điều này không phải cũng chứng tỏ Hoắc Khang thừa nhận hắn ta sao? Huống chi, nói về giải thế giới, sự chuẩn bị của Moore hơn hẳn đường đua núi hôm nay, đến lúc đó chưa chắc sẽ bại dưới day Hoắc Khang đã rời sân đấu nhiều năm. Nói không chừng hắn ta còn có thể rửa sạch mọi nhục nhã vừa rồi, giành lại được ngôi quán quân của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mèo tôi nuôi đều là Đại lão
Storie d'amore🐈 MÈO TÔI NUÔI ĐỀU LÀ ĐẠI LÃO 🐈 💥 Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh 💥 Thể loại: Xuyên thư, hiện đại, ngọt sủng, hài hước 💥 Tình trạng: Đang edit 💥 Số chương: 126 chương + 5 phiên ngoại 💥 Edit: Tiệm Bánh Sò Một câu chuyện hài hước về hành t...