🎶Chương 104: Em khôi phục rồi!🎶

4.8K 468 10
                                    

Edit: Tiệm Bánh Sò

Lúc Lâm An dậy, mèo chân ngắn nằm trong lòng đã sớm chuồn mất, sở dĩ cậu không cảm thấy lạnh là vì trên người được đắp một lớp chăn mỏng. Cậu cảm nhận độ ấm của chăn, đôi mắt nai con vô tội ngơ ngác.

"Meo~" Bé tư dậy rồi!

Trà sữa nhận ra động tĩnh bên này, lạch bạch chạy tới. Lâm An thuận tay đón nó, duỗi người, như lơ đãng hỏi: "Tâm Tâm về rồi sao?"

"Meo..." Trà sữa gật đầu lia lịa.

Trong lòng Lâm An hiểu, cậu đoán nếu vậy có lẽ Văn Tâm đã chuyện của mình rồi. Đang định tìm câu từ nói chuyện, lại lê lết đáng thương một phen, ai ngờ lại liếc thấy tờ giấy trên bàn...

"Meo?" Sao vậy?

Thấy động tác vuốt lông mình của Lâm An ngừng lại, Trà sữa tò mò nghiêng đầu. Lâm An chớp chớp mắt, thả Trà sữa xuống, đi chân trần xuống đất cầm tờ giấy lên.

"Meo~" Cho tui xem với~

"Trẻ con không được xem đồ của người lớn, bị đau mắt đó."

Lâm An giữ bé Trà sữa đang cựa quậy lại, đôi mắt trông như đơn thuần lại vô cùng sắc bén nhìn những con số trên giấy không rời. Với trí nhớ của Lâm An, cậu đã sớm khắc ghi bút tích của cô. Thói quen và nét chữ trên tờ giấy hiển nhiên là có khác biệt rất lớn với "Văn Tâm" trước kia. Nói cách khác, suy đoán của Lâm An là đúng. Văn Tâm này đúng là không phải Văn Tâm thật. Chuyện này quả là càng ngày càng thú vị.

Thực ra Lâm An cũng không bất ngờ lắm. Cậu có chứng cứ mới suy đoán như vậy. Nói là suy đoán, nhưng trong lòng đã nắm chắc chín mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm cũng chỉ đợi xác minh thôi. Chỉ là Lâm An rất tò mò, rõ ràng ban đầu Văn Tâm rất cảnh giác, không chịu cung cấp chứng cứ cho cậu, sao giờ lại đột nhiên đổi ý...

Cậu đoán, có thể là Kỳ Trưng đã nói gì đó với Văn Tâm, nhưng lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng Lâm An còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì đã nhận được một cuộc gọi từ Mỹ. Lần này về nước, để không bị cha và chuyện của phòng thí nghiệm quấy rầy, cậu đã cố ý đổi số và cả điện thoại, nói cách khác, người có thể liên lạc được với cậu bây giờ chỉ có người đó.

Lâm An gấp tờ giấy lại ỏ vào túi rồi mới cầm điện thoại đi đến cửa biệt thự. Người bên kia đầu điện thoại hình như rất kiên nhẫn, dù Lâm An có kéo dài một phút không nhận thì hắn cũng không ngắt. Mãi đến khi Lâm An chắc chắn không ai nghe được hai người nói chuyện thì cậu mới thay đổi biểu cảm vô tội trên mặt bình tĩnh nhận điện thoại.

"Có việc gì?"

Gần như ngay lập tức, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng kích động: "Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được tôi phát hiện chuyện gì đâu!"

"Cho anh thời gian một phút." Lâm An lạnh lùng nói.

"Nè nè! Đừng có lạnh nhạt như vậy chứ, tôi vì chuyện của cậu mà hối hả ngược xuôi, lâu lắm mới tìm được manh mối." Người nọ ồn ào.

Mèo tôi nuôi đều là Đại lãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ