🎶Chương 102 Diễn X Diễn X Diễn🎶

4.8K 520 14
                                    

Edit: Tiệm Bánh Sò

Mèo đen lớn nằm ườn trên ghế sofa, gần như chiếm trọn hết không gian trên ghế. Mèo đen thường ngày uy phong như hổ con, giờ lại héo rút nằm, chẳng có chút sức lực nào, mèo rừng còn dám thò chân dẫm lên đuôi nó.

Lớn gan rồi lớn gan rồi! Còn sợ mèo bông hình mình chưa đủ lớn hả?

Thừa dịp còn chưa phát hiện, Văn Tâm nhanh chóng kéo mèo rừng bên bờ vực nguy hiểm về, sau đó cô ngồi xổm xuống vừa vuốt lông cho Nhóc con vừa quan tâm hỏi: "Nhóc con không thoải mái à?"

"Ư..." Mèo đen lớn uể oải nâng mí mắt, chẳng mở miệng nổi rên rỉ.

Trong lòng Văn Tâm nhảy lộp bộp. Bình thường Nhóc con khỏe mạnh lắm, cô chưa từng thấy bộ dạng này của nó bao giờ, đột nhiên thấy nó "suy yếu" như vậy, trong lòng cô hoảng loạn lắm. Cô nhanh chóng hỏi Lý Tinh Tinh: "Sao Nhóc con lại đột nhiên bị như vậy, có phải ăn trúng đồ hỏng không?"

Lý Tinh Tinh cũng hoảng: "Không có, chỉ ăn như bình thường mà..."

"Vậy sao lại thế này? Chẳng lẽ bị sốt?"

Văn Tâm sốt ruột, cô đoán nó bị sốt nên đưa tay thử nhiệt độ trên trán mèo đen. Nhưng cô liền hiểu động tác này ngu xuẩn biết bao nhiêu, mèo đâu giống con người, lông dày như vậy có thể không nóng hả?

Mèo đen lặng lẽ dùng đầu cọ cọ Văn Tâm, cô đau lòng ôm nó.

"Chị Tâm Tâm, hay là chúng ta đưa Nhóc con đi bệnh viên thú cưng xem đi?" Lý Tinh Tinh cũng đã đến, nhìn mèo đen yếu hơn rõ ràng, cô bé kiến nghị.

"Việc này..."

Văn Tâm có thể cảm nhận được, khi Lý Tinh Tinh nói đến bốn chữ bệnh viện thú cưng, cơ thể mèo đen đột nhiên cứng đờ. Có lẽ bóng ma tâm lý đến bênh viện lần trước vẫn còn. Nhưng Văn Tâm cũng không phải bác sĩ, không tìm bác sĩ khám sao có thể chữa được chứ? Vì vậy Văn Tâm cắn răng nhẫn tâm, cô định nói ngọt dỗ Nhóc con trước, sau đó mới xem thử có thể liên hệ nhờ bác sĩ thú ý đến nhà xem.

Còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có một thiếu niên mặ áo tay ngắn bước từ trên lầu xuống. Cậu vẫn còn ngái ngủ, rõ ràng là vừa mới dậy. Văn Tâm nhìn theo, phát hiện thiếu niên còn cầm trong tay một cái nhiệt kế.

"Nhóc con bệnh rồi, hay thử đo nhiệt độ trước đi. Nhưng chị à, em đọc trong sách nói nếu muốn đo nhiệt độ của mèo thì phải..." Gương mặt thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, nói đến câu sau đột nhiên lại đỏ mặt.

Ngay lập tức, đám mèo vây quanh mèo đen ồn ào.

Mèo rừng chạy thật xa: "Đột nhiên tui có dự cảm xấu!"

Bé trà sữa: "Cái gì cái gì? Muốn làm gì đó?"

Mới đầu Văn Tâm còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi thiếu niên cầm nhiệt kế đến gần, mèo đen vốn đang uể oải íu xìu đột nhiên bật phắt dậy. Nó nghiến răng gầm nhẹ, giơ móng vuốt uy hiếp thiếu niên. Văn Tâm hoàn toàn nghi ngờ nếu thiếu niên muốn cưỡng chế đo nhiệt độ cho nó thì với sức chiến đấu của nó, chỉ cần tát một cái đã có thể đánh bay cậu bé mong manh yếu đuối rồi.

Mèo tôi nuôi đều là Đại lãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ