Chương 172

229 24 3
                                    

Thôi Bất Khứ không lên tiếng một lúc lâu.

Hắn tới quá nhanh, hô hấp không đều, lúc này nửa người ẩn ở trong bóng tối, ngực nóng lên rất nhanh, gần như hóa thành trọc khí xông lên cổ họng.

Hắn cho là mình rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng làm sao giấu được lỗ tai Phượng Tiêu.

Phượng Nhị chậc chậc hai tiếng, thở dài: "Ngươi nhìn ngươi đi, ta mới không có mặt mà đã dày vò mình thành như vậy rồi, đưa tay qua đây."

"Ngươi có biết bây giờ chuyện nghiêm trọng thế nào..." Lời giận còn chưa nói hết, tiếng ho khan đã không nén được nữa, nhiều tiếng liên tiếp vang vọng trong lao ngục âm u, giống như quỷ mị du đãng, thê lương khó tả.

Cổ tay bị một cái tay duỗi từ trong ngục ra nắm lấy.

Chân khí theo đầu ngón tay chảy vào kinh mạch, trong nháy mắt đã làm giảm khí huyết sôi trào, Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy hơi thở ở cổ họng cũng từ từ đi xuống, khí tức dồn dập dần khôi phục bình thường.

Hắn ngửi được một mùi máu tanh.

Trong khi tức lạnh lẽo tràn ngập bốn phía, mùi máu vô cùng gay mũi.

"Ngươi bị thương?" Thôi Bất Khứ nhìn đối phương.

Ánh nến mờ ảo trên vách chiếu xuống bóng người mơ hồ, phân không phân biệt rõ được, càng chớ bàn về vết thương bị che giấu dưới màu áo tối.

Phượng Nhị rút tay về, đứng dậy dưới đèn, từ từ tháo đai lưng.

Đương nhiên Thôi Bất Khứ sẽ không nghĩ đối phương còn có tâm tư đùa giỡn vào lúc này.

Nhưng vẻ mặt hắn trở nên lạnh thấu xương.

Sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ, lạnh đến mức đủ để đông chết bất kỳ một ai ở gần.

Bởi vì trên ngực Phượng Tiêu, có một lỗ máu to bằng ngón cái ở gần buồng tim.

Không nhìn ra lỗ máu sâu bao nhiều, màu tím đen ở xung quanh vết máu khô khốc, cho thấy chủ nhân của thân thể này rất có thể đã trúng độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh.

Lòng Thôi Bất Khứ chợt trầm xuống.

"Cổ độc?"

"Ta đi được nửa đường thì gặp phải một người tên là Đồ Ngạn Thanh Hà."

"Người này có võ công đến từ ngoại vực, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là hậu nhân hoặc đệ tử của đệ nhất cao thủ Đột Quyết năm đó - Hồ Lộc Cổ."

"Mặc dù Phật Nhĩ cũng từng có danh hiệu đệ nhất cao thủ Đột Quyết, nhưng hắn còn kém xa Đồ Ngạn Thanh Hà này."

"Ta chưa từng giao thủ với Hồ Lộc Cổ, nhưng võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà hẳn không chênh lệnh mấy với Hồ Lộc Cổ năm đó."

"Chắc cổ này bị gieo lúc ta giao thủ với hắn."

Thôi Bất Khứ hỏi: "Ta chưa từng gặp Hồ Lộc Cổ, võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà so với Tiêu Lý như thế nào?"

Phượng Tiêu: "Hơi thắng một nửa."

Thôi Bất Khứ: "Ngươi dùng hết sức đánh một trận, thắng bại với hắn như thế nào?"

Vô Song [Đam mỹ - Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ