Chương 41: Trung thường tại.

111 23 1
                                    

Phía trên long sàng xa hoa, Syaoran đã tỉnh giấc, hắn xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn, đáy mắt xuất hiện sự hoang mang.

Hắn nhớ rõ, ngày hôm qua hắn đang một mình uống rượu, kết quả thấy Sakura xuất hiện, hai người ở trong Ngự thư phòng điên loan đảo phượng, hết sức triền miên.

Nhưng vì sao hắn lại xuất hiện ở trên long sàng?

Đúng rồi, Sakura!

Đột nhiên Syaoran phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía nữ tử nằm bên cạnh mình, sau khi hắn thấy dung nhan quen thuộc kia, cả người đều ngây ngẩn.

“Hoàng thượng.” Yuuri xoa đôi mắt đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, từ trên long sàng chậm rãi ngồi dậy, còn cười hết sức ngây thơ: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Vừa dứt lời, đột nhiên, một bàn tay nam nhân hung hăng bóp cổ nàng ta. Yuuri ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức một gương mặt âm lãnh hàm chứa tức giận xuất hiện ngay trước mắt.

“Tiện nhân, tại sao lại là ngươi?”

Tối hôm qua rõ ràng hắn nhìn thấy người đến là Sakura, tại sao lại là nữ nhân tâm cơ này?

“Hoàng thượng, khụ khụ!” Yuuri bị hắn bóp cổ nói không ra lời, không ngừng ho khan, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, ánh mắt đáng thương như con thú nhỏ nhìn Syaoran.

Rầm!

Syaoran dùng sức ném Yuuri xuống, “Tiện nhân, đêm qua ai cho phép ngươi xuất hiện ở Ngự thư phòng?”

Thân mình Yuuri đập mạnh lên tường, chậm rãi ngã xuống dưới, khóe môi nàng ta tràn ra một tia máu đỏ tươi, trong mắt ngập đầy sợ hãi.

“Hoàng thượng, thần thiếp là Uyển quý cơ... là ái phi của người... người sao lại...” Nàng ta vừa nói vừa rơi nước mắt, vô cùng đáng thương chật vật, mếu máo nói: “Chẳng lẽ Hoàng thượng... Hoàng thượng không cần thần thiếp nữa sao?”

Hắn lấy tẩm y hoàng sắc khoác lên người, phút chốc nhìn ra một mặt nạ da người thường dùng để dịch dung lẫn trong đống chăn nệm. Syaoran lập tức hiểu ra, nữ nhân không biết an phận này dám giả dạng thành Sakura để lừa gạt hắn!

Syaoran ném mặt nạ kia về phía Yuuri, âm giọng lãnh khốc cực điểm: “Ngươi tự nhìn xem, đây là thứ gì?”

Cả khuôn mặt Yuuri trắng bệch, tay nàng ta sờ loạn trên mặt, rốt cuộc mặt nạ rơi ra từ lúc nào? Bảo sao hắn lại tức giận đến vậy...

“Hoàng thượng! Nô tỳ có tội! Xin Hoàng thượng khai ân tha mạng! Khai ân tha mạng!” Yuuri ra sức dập đầu xin tha. Từ nãy đến giờ bản thân hồ ngôn loạn ngữ như vậy, hắn sẽ không...

Nghĩ đến đây, Yuuri không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.

Syaoran cười lạnh một tiếng, lấy lại bình tĩnh nhấc chân bước về phía Yuuri. Hắn bóp chặt cằm nàng ta, từ bên trên liếc mắt nhìn xuống, trong đôi đồng tử hổ phách sâu thăm thẳm ấy đều là trào phúng pha lẫn khinh thường: “Ngươi muốn trèo lên cành cao phải không? Được... trẫm sẽ phong vị cho ngươi, chịu chưa?”

Yuuri nghe thế thì kinh hỉ, ánh mắt cũng sáng rỡ lên. Hóa ra không phải hắn không thích, chỉ là giả vờ giả vịt ngoài mặt mà thôi. Trong lòng Yuuri cũng âm thầm cười trộm, thiết nghĩ Hoàng đế cao thượng thì cũng là nam nhân bình thường, sao có thể cưỡng lại nữ sắc được chứ?

[FANFIC | SYASAK] TƯỚNG GIA ĐỘC HẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ