68: Mặc Trạch Dương biến mất?!

219 14 0
                                    

Chương 68: Mặc Trạch Dương biến mất?!
Edit: Ha

Quay phim đứng ở cửa, không biết có nên đi vào hay không, bởi vì bầu không khí của hai người bọn họ ... Làm cho mọi người thực sự xấu hổ làm phiền, buổi sáng bắt đầu bằng hàng tấn thức ăn cho chó!

Cố Giai Mính vẫn túm lấy áo ở vị trí cổ mình. Vốn không nhìn thấy gì cả, hắn túm như vậy, ngược lại có loại cảm giác nơi này có mờ ám.

Mặc Uẩn Tề nhịn cười giúp hắn chuẩn bị tốt, nhỏ giọng ở tai hắn nói: "Đừng kéo nữa, lại kéo người khác đều biết. ”

Cố Giai Mính tức giận trừng anh, ánh mắt nhìn Mặc tổng tựa như đang nhìn cầm thú, loại người đứng trên mặt đất rất tao nhã leo lên giường sẽ trở nên rất không tao nhã, thậm chí là tỷ lệ nghịch, Cố Giai Mính rất muốn cho anh một đánh giá xấu trên gương mặt tuấn tú nghiêm trang này! Bổ sung oán niệm cả đời muốn ăn không ăn được sao?

Đôi mắt đào hoa câu người này của Cố Giai Mính nhếch lên, Mặc tổng lập tức muốn tiến lại gần hôn hắn, bởi vì mặc kệ nhìn thế nào, tiểu hồ ly nhà anh đều là ném mị nhãn với anh, là lời mời không nói nên lời với anh, muốn thân mật cọ cọ một chút.

Cố Giai Mính giơ một tay lên, chặn khuôn mặt đang tiến lại gần, nắm cằm Mặc Uẩn Tề để anh nhìn ống kính phía trước. Quay phim đã tới, Mặc tổng có thể lưu lại chút tôn nghiêm của ông chủ hay không? Chẳng lẽ muốn cho khán giả cả nước biết ngươi thật ra là một tên lưu manh sao?

Mặc tổng chậc chậc một tiếng, nhàn nhạt nhìn lướt qua quay phim một cái, ánh mắt rất là vi diệu.

Quay phim dừng lại, hận không thể thu mình lại thành một nhúm, anh ta đến không đúng lúc, anh ta hiểu!

Chủ đề hôm nay là đến viện phúc lợi làm tình nguyện viên, bởi vì ngày hôm trước cắt được quá nhiều cảnh tốt, đạo diễn đều không nỡ xóa đi, cho nên đem nội dung hôm nay làm tập thứ hai phát sóng.

Đạo diễn Dương cầm một chiếc loa lớn, chậm rãi giảng dạy: "Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là cho các cụ trải nghiệm hương vị đầy đủ con cháu, để trẻ học cách biết ơn."

Mặc Trạch Dương nhỏ giọng hỏi cha nhóc: "Vì sao đạo diễn lại dùng một cái loa lớn như vậy để nói chuyện? Chúng ta chỉ có một chút người như vậy, hắn nói cũng không phải là không nghe thấy. ”

Thật kỳ lạ, phải không?

Mặc tổng sờ sờ đầu nhóc, bảo nó ở lúc người khác nói chuyện chăm chú lắng nghe, không nên nói chuyện.

Lúc này Cố Giai Mính nhỏ giọng giải thích với con trai: "Đạo diễn đại khái cảm thấy nói chuyện như vậy rất khí phách, rất phong cách!"

Đạo diễn Dương liếc hắn một cái, lỗ tai vẫn còn dùng tốt nha, bị hắn ta nghe thấy. Mọi người xung quanh đều nhịn cười, nhìn Mặc Trạch Dương như vậy quả thật không nói sai, chỉ có chút người như vậy ngươi dùng loa lớn hô cái gì?

Cố Giai Mính lại bổ sung một câu: "Có lẽ anh ấy cảm thấy chúng ta đều lãng tai, hắc hắc ~"

Mặc Trạch Dương: "Hắc hắc hắc ~"

Mặc tổng một tay giữ chặt một người, một lớn một nhỏ trong nháy mắt thành thật.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là phải Mặc tổng ra tay!

Cách khách sạn 2.000 mét có một chợ bán buôn lớn, nhóm chương trình nghĩa là sử dụng số tiền kiếm được để mua một số thực phẩm và quần áo cho người già, mặc dù không nhiều tiền, chủ yếu để giáo dục trẻ em.

Với nguyên tắc tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, chăm sóc môi trường, mọi người chọn đi bộ đến chợ bán buôn.

Đoàn người chậm rãi đi tới, tự nhiên khiến cho người đi đường vây xem, đặc biệt là khuôn mặt Cố Giai Mính này, sáng sủa đi ở phía trước, một tay nắm một bé con, một người bộ dạng đáng yêu hơn một người!

Ngoại trừ Mặc Trạch Dương, một người khác tự nhiên chính là Bạch Kỳ Quân!

Tiểu Bạch Lang cảm thấy chú hắn quá không đáng tin cậy, "thím" của hắn cũng không đáng tin cậy lắm, hai nam nhân đều chưa từng mang theo trẻ con, nói chuyện liền quên đứa nhỏ. Hơn nữa bọn họ nấu cơm còn không ngon, ngoại trừ đồ ăn bên ngoài chính là trứng luộc, chú tư hắn mỗi lần đều bảo hắn chịu đựng một chút, về nhà lại bổ sung gì đó. Tiểu Bạch Lang tâm tư hoạt bát liền chạy đi tìm Cố Giai Mính, kéo góc áo Cố Giai Mính không buông tay, đứa nhỏ như vậy có vẻ mặt lấy lòng nhìn mình, Cố Giai Mính cũng không đành lòng bỏ nhóc ra, cuối cùng cũng thỏa hiệp, dắt theo liền dắt đi, tìm cơ hội liền đuổi nó trở về.

Một lớn hai nhỏ ba đáng yêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước đội ngũ, Ảnh đế Cố đại nhân hôm nay còn mặc một chiếc áo màu đỏ rượu, ngẩng đầu ưỡn ngực bước chân dài, thiếu chút nữa hát vang một câu "Muốn bay lên trời cùng mặt trời sóng vai!" Vô cùng dễ thấy!

Bây giờ chính là thời điểm kết thúc phát sóng "Vương triều Đại Dực", Cố Giai Mính bạo hồng thấu nửa bầu trời, một đám fan nữ từ xa nhìn thấy anh liền kích động hô: "Trà Trà! Nhìn em này! Em là bạn gái anh!"

Mặc tổng: →_→

"Mính ca! Em muốn sinh khỉ con cho anh!"

Mặc Trạch Dương: →_→

- Mính ca, đứa nào là con của anh?

Mặc Trạch Dương trong nháy mắt biến sắc, nhiệt tình đưa tay chào hỏi: "Hi!"

Một đám dì bị khuôn mặt tươi cười của Mặc Trạch Dương đáng yêu thét chói tai: "A a a a, thật đáng yêu!"

Tiểu Bạch Lang chạy đến bên kia, giữ chặt tay Mặc Trạch Dương, cảnh cáo hắn: "Cẩn thận một chút, nữ nhân đều siêu đáng sợ, không cẩn thận sẽ bị các nàng ôm đi ăn tươi nuốt sống, loại tiểu hài tử như cậu các nàng thích nhất!"

Mặc Trạch Dương dùng mắt trắng đánh hắn, a! Hắn nghĩ nó là đứa trẻ ba tuổi sao? Trước khi nó ba tuổi, ba nó cũng lừa gạt nó như vậy, nói người vô cớ nhiệt tình với nó đều là người xấu, sẽ ôm nó đi, hiện tại nó đã không còn là thằng nhóc ba tuổi nữa, đã không còn tin lời này nữa!

Nó đã bốn tuổi rưỡi và rất nhanh năm tuổi ngay lập tức!

Sau khi đi tới chợ bán buôn, Mặc tổng nhìn vô số quầy và hàng hóa trước mắt, trên mặt luôn luôn bình tĩnh, rốt cục xuất hiện một tia mất tự nhiên.

Cố Giai Mính cười tủm tỉm chọc vào thắt lưng anh, "Mặc tổng, có phải chưa từng thấy qua cảnh tượng lớn như vậy không? Rất rung động đi!"

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, quả thật chưa từng thấy qua.

Cố Giai Mính nhìn thấy Bạch lão Tứ muốn chạy, lôi kéo Tiểu Bạch Lang đưa về, "Con của mình tự mang theo, chỗ của tôi còn có một đứa cần chiếu cố, thật sự bận không tới được. ”

Bạch Kỳ Quân siêu thất vọng bị chú tư hắn dẫn đi, ánh mắt chú tư hắn nhìn hắn cũng có một chút ghét bỏ, hai người một lời không hợp liền muốn náo.

Vẻ mặt biểu thị: Chú ngu ngốc!

Cháu trai ngu ngốc!

Ngũ Khả cùng bọn họ thành lập gia đình giả vẻ mặt khó xử, muốn khuyên cũng không biết khuyên thế nào, dù sao hắn cũng là người ngoài. Cố Giai Mính nhìn biểu hiện này của bọn họ, cười chậc chậc vài tiếng, cho nên nói, chính là con ruột, tổ đạo diễn đều là đầu óc không tốt, làm sao có thể giả vờ?

"Lão Mặc, nhãi con! Đi thôi!" Cố Giai Mính vẫy tay với một lớn một nhỏ nhà mình, đi rồi!

Mặc Trạch Dương mua một cái giỏ nhỏ, tự mình cầm lấy, nhắm mắt theo sau Cố Giai Mính, tay kia còn không quên lôi kéo cha "chưa từng thấy qua thế giới" của nó, sợ lạc mất.

Cố Giai Mính chỉ vào trứng gà hỏi: "Ông chủ? Trứng gà giá bao nhiêu một cân?"

Bác gái đang bận rộn, cũng không quay đầu lại nói: "Bán theo giỏ, một giỏ này khoảng hai mươi cân, một cân năm đồng năm." Bà chủ buông giẻ lau trong tay xuống, vừa quay đầu lại liền nhận ra Cố Giai Mính, "Ai nha! Cậu không phải Đỗ Tiểu Nghi sao? Con gái của ta siêu thích cậu a! Cậu mua, tôi cho cậu giá năm đồng ba, một cân tiện nghi hai mao!"

Đỗ Tiểu Nghi là nhân vật trong một bộ phim gia đình do Cố Giai Mính thủ vai, vào vai một đứa con trai út sinh ra trong một gia đình bình thường vào thập niên 80, Cố Giai Mính cũng bị bác gái chọc cười, không ngờ một nhân vật cũng có thể giảm giá. Hắn đang muốn đáp ứng, liền nghe phía sau Mặc Trạch Dương giọng sữa hỏi: "Bà nội, năm đồng ba có chút đắt, vừa rồi ở cửa hỏi, bác kia bán năm đồng mốt, cửa hàng của bà tận bên trong như vậy, tiền thuê hẳn cũng rẻ, bà nên bán năm đồng một cân a.”

Bác gái xấu hổ cười cười, đứa bé này... Tiểu đại nhân a!

Cố Giai Mính cũng bị sự thông minh của nhãi con nhà mình khiếp sợ, thằng nhóc nhà hắn chỉ biết ăn từ khi nào bắt đầu mẫn cảm với tiền bạc như vậy, rất có tiềm chất gian thương a, nó còn có thể so sánh với vị trí bán hàng, còn có thể chém giá! Con tôi tuyệt vời!

Bác gái cũng không tiện tăng giá nữa, "Được được, năm đồng liền năm đồng, ai bảo nhóc lớn lên đáng yêu chứ? Thanh toán xong ta bảo tiểu nhị chuyển lên xe cho các cậu, thuận tiện, Đỗ Tiểu Nghi giúp ta ký tên nha!"

Cuối cùng, một giỏ trứng đã bị Mặc Trạch Dương trả giá giảm 10 đồng.

Ngay sau đó mười đồng kia đã bị Mặc tổng đưa cho Mặc Trạch Dương, đây là nhóc tiết kiệm, thưởng cho hắn.

Mặc Trạch Dương bỏ tiền vào túi xách bên người mình, sau khi phát hiện không được túi quá nông, dễ dàng rơi mất.

Mặc Trạch Dương cứ như vậy vẫn nắm trong tay, mãi cho đến khi nhìn thấy chỗ bán cái ví vải , Mặc Trạch Dương bỏ ra năm đồng mua một cái túi buộc dây thừng, loại rẻ nhất, còn lại năm đồng nhét vào, đem dây thừng kéo chặt, treo ở trên cổ tay, như vậy sẽ không rơi mất được.

Cố Giai Mính: "..."

Mẹ kiếp!

Đứa trẻ thông minh như vậy thực sự là hắn ta sinh ra???

"Tiểu nhãi con thuộc tính gian thương ..."

- Giống anh! Không đợi hắn nói xong, Mặc tổng liền nhận nồi, đã quen thuộc với cách tiếp cận của Cố Giai Mính, căn bản không đợi hắn quăng, chính mình liền cài lên đỉnh đầu mình, cái nồi này không lỗ.

Mặc Trạch Dương rất có tiềm năng làm ăn, thông minh như vậy, quả thật giống anh.

Cố Giai Mính gật gật đầu, vui mừng vỗ vỗ bả vai Mặc tổng, "Anh tự biết mình như vậy, tôi thật sự rất vui mừng. ”

Người vây xem: "..."

Nam thần, anh tỉnh dậy đi! Khen ngợi người đàn ông của anh một cách quang minh như vậy, thực sự nghĩ cho cảm xúc của khán giả chúng tôi sao???

Nói thật, Cố Tiểu Yêu cũng không suy nghĩ, bởi vì hắn đã sắp quên mất đây là một chương trình! Cuộc sống bình thường không phải là như vậy diễn ra?

Một nhà ba người mua đều là đồ ăn cùng thịt, Mặc Trạch Dương một đường trả giá, mỗi lần trả giá thành công đều được cha nhóc thưởng cho hắn chút tiền tiết kiệm được kia, rất nhanh trong túi vải nhỏ của Mặc Trạch Dương đã bị nhồi đầy tiền lẻ.

Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đem đồ mua được lên xe, còn có một ít củi gạo dầu muối có thể cất giữ thật lâu, đầy cốp xe tải.

Người trong tổ tiết mục nhỏ giọng tiết lộ cho bọn họ biết, nhiệm vụ chốc lát chính là để cho bọn họ tự mình động thủ nấu cơm.

Cố Giai Mính nở nụ cười, nhiệm vụ này rất tốt, hắn biết nấu cơm, nhiệm vụ này hẳn là rất nhanh có thể hoàn thành!

Ngày hôm qua mình không thể giúp được gì, Cố Tiểu Yêu cảm thấy hôm nay mình nhất định có thể xoay người! Đến lúc đó lão Mặc nhà hắn phải đứng bên cạnh, cơ hội hắn biểu hiện đã tới!

Sau khi hai người làm xong, dùng khăn ướt lau tay, vừa ngẩng đầu đột nhiên phát hiện, Mặc Trạch Dương không thấy đâu!

Cố Giai Mính trong lòng nhảy dựng, vội vàng cảm ứng hơi thở của Mặc Trạch Dương, lúc này nhân viên công tác cũng chỉ chỉ cho cửa hàng nhỏ bên cạnh, lúc này Mặc Trạch Dương vừa lúc đi ra, trong ngực ôm hai chai nước.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Giai Mính, Mặc Trạch Dương chạy tới, đưa nước cho mỗi người cha một chai, "Đã nói xong, con kiếm tiền nuôi hai người, xem, hiện tại con đã có thể mua nước cho hai người rồi. Sớm muộn gì con có thể mua thịt, còn có trà và cà phê mà cha thích, còn có quần áo ba thích, đồng hồ cha thích, con đều có thể mua được. ”

Cố Giai Mính mím môi, sững sờ nhìn đứa nhỏ chưa tới năm tuổi trước mắt này, bị câu nói ấm lòng này chọc vào nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, tiểu bảo bối thân mật của hắn, sao có thể ngoan như vậy?

Cố Giai Mính ôm lấy Mặc Trạch Dương, vùi đầu vào ngực nho nhỏ này, một câu cũng không nói nên lời. Tiểu bảo bối của hắn, thật sự lớn rồi, làm ba thật vui mừng, cũng không hiểu sao có chút khó chịu.

Mặc Uẩn Tề bật cười nhìn cảm xúc mất khống chế của Cố Giai Mính, ngồi xổm xuống ôm hai người này vào trong ngực, an ủi nói: "em dạy con rất tốt, em hẳn là cao hứng mới đúng, sao lại khóc?"

"Tôi cao hứng a." Cố Giai Mính ngẩng đầu, ủy khuất nhìn Mặc Uẩn Tề, "Tôi dạy con tốt như vậy, anh cũng không thưởng cho tôi a, nếu không để thằng bé sửa họ đi, dù sao hai chúng ta cũng không thể rời xa. ”

Mặc tổng cười khẽ sờ sờ đầu hắn, thâm trầm nói: "Mặc phu nhân, đừng nghĩ quá nhiều. ”

Cố Giai Mính: "..."

Mặc phu nhân phi phi!

Mặc Trạch Dương cũng quấy rối theo, ôm Cố Giai Mính cười tủm tỉm chọc hắn vui vẻ, "Mặc phu nhân, vui vẻ một chút, đừng khóc. ”

Cố Giai Mính trừng mắt, "Ba không khóc!"

Mặc Trạch Dương nâng mặt ba nhóc cười xấu xa, "Dù sao cũng sắp rồi. ”

Chọc cho Cố Giai Mính nhéo cái mông nhỏ của nhóc.

Quay phim vẫn là trốn phía sau máy quay lén lau mồ hôi, đây là không giấu, trực tiếp công bố đi, thức ăn cho chó này hiện tại không phải là theo chậu đưa, là ấn nồi lớn cho, no chết một cái ít một người!
  ————
Buổi sáng mua đồ chậm trễ một chút thời gian, chờ đến viện dưỡng lão đã 11 giờ, người già còn chưa ăn cơm, tất cả mọi người đều không kịp thu dọn, đem đồ đạc chuyển xuống xe, đến khu vực được an bài vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Lúc này mọi người cũng không cạnh tranh, cùng nhau động thủ mau chóng làm cơm, Cố Giai Mính biết nấu cơm lập tức trở thành đầu bếp, những người khác hỗ trợ hái rau rửa rau. Cố Giai Mính bắt đầu chuẩn bị gia vị cần dùng trong chốc lát, Mặc Trạch Dương và Tiểu Bạch Lang phụ trách giúp hắn tìm đồ đưa đồ.

Điều này nhìn ra sự khác biệt giữa con cháu nhà giàu và con của "dân chúng bình dân", tất cả gia vị Mặc Trạch Dương cơ hồ đều quen biết, sói con... Để cho hắn ăn còn được, dầu muối tương dấm cũng không phân biệt được, còn đem kê gà đổ vào lòng bàn tay ngửi ngửi, cho rằng là lòng đỏ trứng bị bóp nát.

Ánh mắt Mặc Trạch Dương ghét bỏ nhìn sói con: Ngốc!

Con sói nhìn chú nó: chú cũng đủ ngu ngốc!

Chú hắn vô tội nằm súng: "..."

Cố Giai Mính quay đầu lại nhìn thấy cô bé kia rụt rè nhìn hai người bọn họ, hai đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, không mang theo em gái, Cố Giai Mính nhìn cũng nhìn không nổi nữa, thúc giục hai người bọn họ: "Đi gọi Đồng Đồng tới đây, hai đứa tiếp tục như vậy sau này cũng không dễ tìm đối tượng. ”

Sinh mệnh yêu tinh dài đằng đẵng như vậy, có thể tìm được một người cùng chí hướng nương tựa lẫn nhau, còn hơn một mình cô độc ngàn năm, hai đứa bé không có EQ, phải bồi dưỡng chúng theo đuổi tiểu cô nương từ nhỏ.

Hai đứa nhỏ quay đầu lại nhìn Đồng Đồng một cái, cơ hồ đồng bộ bất đắc dĩ thở dài, cùng đi gọi tiểu cô nương.

Em gái nhỏ luôn nũng nịu, còn phi thường thích khóc, bọn họ cũng không có cách nào a ╮ (╯_╰) ╭

Mặc tổng hiện tại hoàn toàn vô dụng, đứng ở phía sau Cố Giai Mính nhìn hắn bận rộn, muốn hỗ trợ cũng không giúp được.

Cố Giai Mính trong nháy mắt cảm giác mình đứng lên, nơi này chính là thiên hạ của hắn! Là người đứng đầu gia đình, bây giờ hắn cho thấy giá trị của mình.

"Anh có đói không?" Cố Giai Mính đồng thời cũng không quên quan tâm lão Mặc nhà mình một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi cho anh một cái bánh trứng trước, anh lót bụng . ”

Người khác đều đang làm việc, chính mình ở một bên ăn, cái này thế nào cũng không nói được, Mặc Uẩn Tề mỉm cười lắc đầu, ngữ điệu nhu hòa cự tuyệt: "Không cần, chờ em bận rộn xong chúng ta cùng nhau ăn. ”

Hai câu còn chưa nói xong, Mặc Trạch Dương và Tiểu Bạch Lang đã trở về, Cố Giai Mính bất đắc dĩ hỏi: "Không phải bảo hai đứa đi gọi em gái cùng chơi sao? Tiểu muội muội đâu?"

Tiểu muội muội vẫn sợ hãi trốn ở phía sau ba bé, dùng đôi mắt to trong suốt nhìn hai anh trai nhỏ, ánh mắt siêu ủy khuất.

Mặc Trạch Dương rất nghiêm túc nói: "Chúng con gọi, cô ấy không đến. ”

Tiểu Bạch Lang cũng gật đầu theo, biểu tình siêu nghiêm túc.

Cố Giai Mính chỉ có thể gật gật đầu, cảm thấy cô bé kia chính là nhát gan trời sinh, không muốn tới đây thì thôi, quen thuộc hẳn là tốt rồi.

Nhân viên đoàn làm phim đều không nhịn được cười, sau khi hai cậu bé đi qua, một trái một phải vây quanh người ta, biểu tình giống như là đi hoàn thành một nhiệm vụ không muốn hoàn thành, đều siêu nghiêm túc: "Cậu muốn đi theo chúng tôi chơi không?"

Lá gan lớn như thế nào mới dám đi theo các ngươi?

Cô bé sắp sợ hãi đến phát khóc, được chứ?
  ————
Cơm Cố Giai Mính nấu, được mọi người nhất trí khen ngợi, bất kể là từ hương vị hay màu sắc, đều vô cùng săn sóc dạ dày của người già.

Đương nhiên, Cố Tiểu Yêu cũng không biết dạ dày của ông lão yếu ớt như vậy, công thức nấu ăn là do tổ tiết mục đưa ra, Cố Giai Mính có thiên phú nấu cơm cường đại, chỉ cần nhìn thấy công thức nấu ăn có thể hoàn mỹ làm món ăn, ngay cả người trong tổ tiết mục cũng đều khen ngợi hắn.

Nhiều món ăn như vậy, Cố Giai Mính một mình nhìn ba cái nồi xào lớn, một giờ đồng hồ đã làm xong, chờ ngày nào đó Cố Giai Mính không làm diễn viên, còn có thể đi làm đầu bếp.

Sói con ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, dầu trên miệng còn chưa lau sạch đã bắt đầu vui vẻ vỗ mông ngựa Cố Giai Mính, "Chú Cố, chú nấu cơm quá ngon, chú cũng làm cha cháu đi!"

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, nhận ba cũng quá tùy tiện, nguyên nhân lại là bởi vì ăn?

Mặc Trạch Dương đang vùi đầu ăn ngẩng đầu, vẻ mặt phòng bị nhìn đối phương, a! Tiểu Bạch Lang này dám cướp ba hắn, có phải muốn đánh hay không?

Cố Giai Mính trêu chọc hỏi: "Nhóc muốn nhận ta làm ba, nhóc đã hỏi ba nhóc có đồng ý hay không?"

Tiểu Bạch Lang quay đầu nhìn cha giả hiện tại của hắn, chú đồng ý không?

Chú tư hắn vẻ mặt xấu hổ, nếu như đáp ứng, về nhà đại ca đại tẩu hắn còn không đánh chết hắn?

"Không có ý kiến thì đại biểu đồng ý, ba con đều đồng ý, chú Cố, chú cứ coi như ba con!"

Cố Giai Mính không nói gì, da mặt tiểu tử này thật đúng là không dày bình thường a, ba nuôi sao có thể tùy tiện nhận?

Hắn còn chưa đáp ứng, Bạch Kỳ Quân đã cười hì hì hô: "Ba Cố!"

Cố Giai Mính: "..."

"Ba Mặc!"

Mặc tổng: "..."

- Mặc Trạch Dương, gọi ca!

Mặc Trạch Dương: "Ta vểnh mặt ngươi! Ba ta là ba ta, cha ta là cha ta, ngươi đi tìm cha ngươi!" Mặc Trạch Dương mất hứng quay đầu nhìn Bạch Húc Thành, "Chú Bạch, chú thật sự mặc kệ cậu ta sao? Hắn có thể bị bệnh sói điên!"

Sói con bị bệnh sói điên lắc lắc chân nhỏ, cố ý chọc giận Mặc Trạch Dương, hướng về phía Cố Giai Mính vẫn gọi ba.

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, chỉ muốn ném thằng nhóc này ra ngoài!
  ————
Sau khi ăn cơm, là thời gian nghỉ ngơi của các ông bà, tổ tiết mục cũng cho khách mời nghỉ hơn một tiếng đồng hồ, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, buổi chiều chờ lão nhân tỉnh lại, lại bắt đầu bận rộn.

Trò chuyện với người già, quan tâm đến cuộc sống của người cao tuổi ở đây, hỏi những người già cần giúp đỡ ở đâu, sức khỏe như thế nào, để cung cấp cho người cao tuổi những món quà mà họ mang lại trong chuyến đi của họ.

Mặc tổng rốt cục có đất dụng võ, chung quanh vây quanh một đám lão già lão thái thái, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn con rể nhìn anh, nhìn thế nào cũng hài lòng.

Mặc Uẩn Tề hành vi cử chỉ hào phóng kỹ lưỡng, ăn nói tao nhã bất phàm, bình thường xem nhiều, kiến thức cũng nhiều, anh lại biết quan sát sắc mặt, chú ý cảm xúc của các lão nhân biến hóa, tuy rằng không nói nhiều nhưng có thể đem mỗi một câu đều nói đến trong lòng lão nhân, Cố Giai Mính ký xong một xấp thẻ ký tên phát hiện lão Mặc nhà hắn bị một đám lão nhân vây quanh.

Chậc chậc! Anh thực sự được con người chào đón!

Ngay cả những ông già và bà già không có răng cũng thích anh ta!

Cố Tiểu Yêu híp mắt, giờ khắc này rất muốn nhốt Mặc tổng trong lồng sắt, vụng trộm giấu đi nuôi.

Mặc Trạch Dương cũng được các lão nhân thích, bé  con miệng ngọt, lại không sợ người lạ, đem lão nhân dỗ dành không khép miệng lại được, một vị lão thái thái cười cười, đột nhiên bắt đầu lau nước mắt, cùng chị em bên cạnh nói: "Cháu trai ta khi còn bé cũng đáng yêu như vậy, mỗi ngày vây quanh bà nội gọi, hiện tại đều đã trưởng thành, làm việc, nửa năm cũng không có thời gian trở về một chuyến. ”

Có lẽ là bị những lời này chọc vào chuyện thương tâm, bầu không khí dần dần trở nên áp lực, một bộ phận nụ cười trên mặt lão nhân đều chậm rãi lui xuống, biểu tình trên mặt ngoại trừ thất vọng, phần lớn là bất đắc dĩ.

Mặc Trạch Dương còn tưởng rằng mình nói sai lời, nhìn cái này, lại nhìn cái kia, phát hiện lão nhân đều không nói lời nào, nhỏ giọng hỏi: "Thực xin lỗi, có phải con nói sai hay không, chọc ông bà nội tức giận?"

Mấy vị lão nhân đều bị lời nói ấm lòng như vậy của hắn chọc cười, nhịn không được kéo hắn đến bên người, cười an ủi: "Không có, con là ngoan nhất, ông bà nội đều phi thường hâm mộ ông bà nội của con, bọn họ có cháu trai ngoan ngoãn như con, khẳng định mỗi ngày đều vui vẻ không khép miệng lại được!"

Mặc Trạch Dương lúc này mới yên tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng có nụ cười, hắn cười nói: "Mọi người không cần hâm mộ a, con không có ông bà nội. ”

Xung quanh lại yên tĩnh lại, không có ông bà nội?

Cố Giai Mính cười cười, lấy ra cái cớ trước sau như một của hắn, "Tôi là cô nhi. ”

Mọi người đều sáng ngời đại ngộ, thì ra đứa nhỏ là Cố Giai Mính nuôi dưỡng!

Bộ dạng giống Mặc Uẩn Tề như vậy, lại là Cố Giai Mính nuôi dưỡng, lại nghĩ đến thời gian Mặc Uẩn Tề đến Hoa quốc, người trong tổ tiết mục khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, trong này bát quái thật sâu!

Chương trình vừa phát sóng, đề tài này trong nháy mắt đã trở nên nóng bỏng.

Mặc Uẩn Tề nhận thấy được không khí bên này, đi tới ôm Lấy Mặc Trạch Dương, ôn hòa nói: "Bà nội rất nhớ con, buổi tối chúng ta cùng bà nội gọi điện thoại có được không?"

"A!" Mặc Trạch Dương đột nhiên phản ứng lại, bàn tay nhỏ bé vỗ một cái, "Con có bà nội, bà nội còn tặng cho con và ba ba rất nhiều lễ vật!" Nói đến đây Mặc Trạch Dương lại nhíu mày, "Không phải bà nội thân thể không tốt, thấy cháu quá cao hứng sẽ ngất xỉu. ”

Bà nội thật sự là sinh vật rất yếu ớt, vừa cao hứng liền choáng váng.

Mặc Uẩn Tề cười, nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của Mặc Trạch Dương, "Hiện tại đã tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều nóng lòng muốn đến thăm mọi người, nghe chú hai con nói, bà đã chuẩn bị tốt đến Hoa quốc thăm hai người. ”

Cố Giai Mính nhất thời cảm giác thân thể hồ ly chấn động, mẹ vợ muốn tới ???

Cố Giai Mính lo lắng cũng không sai, "mẹ vợ" thật sự muốn tới, đáng tiếc người trong nhà đều không đồng ý, Hoa quốc đã là cuối thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, cả nhà đều lo lắng mẹ Mặc sau khi đến thân thể sẽ không thích ứng được, nhưng cũng không thể cứ nhốt bà ở nhà không ra ngoài. Cuối cùng người một nhà thương lượng một chút, Mặc Uẩn Tề quyết định kiểm tra sức khỏe lần cuối cùng cho mẹ Mặc, xác định thân thể không có bất kỳ bất kỳ vấn đề nào, liền đồng ý cho bà lại đây.

Vừa lúc, để Đổng Hân nhìn mẹ Mặc một cái, chuyện của cha, bà vẫn chắc chắn còn ở bên, thủy chung làm cho Mặc Uẩn Tề không yên lòng.

Lúc này Cố Giai Mính nhận được tin tức này đã cho choạng: hắn ta còn chưa chuẩn bị quà! Thấy mẹ vợ muốn tặng cái gì? Ai đưa ra ý kiến đi??

Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ