45. Tiểu hồ ly! hãy là đối tác của tôi!

197 18 0
                                    

Chương 45. Tiểu hồ ly! hãy là đối tác của tôi!
Edit: Ha

Mặc tổng bên này, bởi vì động tác vừa rồi, đám sương đen kia sau khi lao ra liền xoay một vòng, cũng ý thức được Mặc Uẩn Tề chỉ là mượn ngoại lực mà thôi, ngay sau đó lại thét chói tai vọt tới, cái mặt nạ cười gian kia biến thành biểu tình dữ tợn, giống như một ác quỷ cười, lần thứ hai nhào về phía Mặc Uẩn Tề.

Mặc Uẩn Tề nhắm ngay vị trí mi tâm của yêu, ánh mắt không chớp phanh phanh hai phát, phía trước viên đạn tựa như có một bộ phim trong suốt, đem sương đen trực tiếp bắn ra ngoài.

Lại là hai tiếng súng vang lên từ phía sau xe, người phụ trách bảo vệ Mặc Uẩn Tề rốt cục đuổi theo. Cùng với họ, còn có những người trong bộ phận quản lý đặc biệt.

Mặc Uẩn Tề nhận thấy không đúng thì đã phát tín hiệu cho bộ phận quản lý đặc thù, chẳng qua đến hơi muộn, mười lăm phút. Mặc tổng nhìn đồng hồ, bất mãn chậc chậc một tiếng, nếu là thủ hạ của hắn, hắn khẳng định sẽ trừ tiền lương của bọn họ.

Những vệ sĩ của hắn cũng nên thay đổi, người bình thường không thể dùng được.

Lúc này cảnh sắc ngoài cửa sổ thay toàn bộ, sớm đã không còn là cảnh sắc quen thuộc khi hắn về nhà, tuy rằng đường coi như bằng phẳng, nhưng hai bên đều là cảnh sắc chưa từng thấy qua, rất giống vùng hoang dã.

Viên đạn đặc biệt thực sự đã gây ra một số tổn thương cho đám sương, đám sương một lần nữa hét lên và nhào tới, lần này rõ ràng đã phát điên. Người của ban quản lý đang đi tới, đúng lúc này, một bóng dáng màu lam đột nhiên xuất hiện trên nóc xe, một đôi dép gấu trúc đầu to màu đen trắng rõ ràng không chút khách khí đạp tới, không thấy hắn dùng bao nhiêu lực lượng, đám mây kia trong nháy mắt bị đá ra ngoài hơn mười thước, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu đen như mực.

Cố Giai Mính túm cửa xe, ném Mặc Trạch Dương vào lòng Mặc Uẩn Tề, người đã đến bên cạnh cái hố lớn kia. Hắn đưa tay chộp vào trong hư không, móc ra một thứ bao phủ yêu khí màu đen, đường kính của thứ này chừng hơn hai thước, cả người đều là bộ lông đen nhánh, Cố Giai Mính nắm lấy nó, tựa như ném bùn, hung hăng ném yêu quái này xuống đất, lại đem mặt đất ném ra một cái hố sâu.

Cố Tiểu Yêu sắc mặt không thay đổi xách bộ lông của nó nhấc lên lần nữa, ngay sau đó lại đập xuống đất, ở trên mặt đất lại đập ra một cái hố sâu!

Con yêu kia hoàn toàn không có lực đánh trả, vẫn bị xách lên, nện xuống, thét chói tai Chít Chít hai tiếng sau đó lại bị Cố Giai Mính một cước giẫm lên vị trí đầu, sợ tới mức ngay cả kêu cũng không dám kêu, Cố Tiểu Yêu một cước giẫm lên, hai tay giống như xé giấy, xé yêu khí bao phủ trên người đối phương, rốt cục tìm được đầu, nhảy lên nhấc chân liền đạp!

Đạp yêu phải đạp mặt!

"Người của ta ngươi cũng dám động, ngươi có phải muốn chết hay không? Không biết hắn đã có chủ sao? Ngươi bị ngu ngốc sao? Nói đi, ai cho ngươi lá gan này! Còn dám hay không? Nói đi! Vì sao không nói chuyện!" Cố Giai Mính một cước tiếp một cước, căn bản là không cho yêu quái kia cơ hội nói chuyện, xem ra là muốn giẫm chết nó như vậy.

Quá tàn bạo!

Anh em linh cẩu len lén đi theo phía sau nhìn trộm bị động tác của Cố Giai Mính dọa choáng ngợp, theo bản năng ôm má, cảm giác toàn thân đều bắt đầu đau.

Ba anh em linh cẩu theo "Hương vị Cố Giai Mính" tìm tới, không nghĩ tới ở nửa đường phát hiện là Mặc Uẩn Tề.

Cảm nhận được mùi vị Cố hồ ly nồng đậm trên người Mặc tổng, ba huynh đệ nhất thời ảo não đạp đất, lần này thất sách, hai người bọn họ là loại quan hệ này, hương vị khẳng định nồng đậm.

Để vãn hồi ấn tượng không tốt trong lòng lão đại tương lai, ba huynh đệ quyết định đi theo xe của Mặc Uẩn Tề đi tìm Cố Giai Mính, sẽ tìm được, linh cẩu bọn họ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Ba huynh đệ ẩn thân lặng lẽ đi theo phía sau xe Mặc tổng, tựa như ba con U Linh. Đi theo một lúc ba huynh đệ liền cảm thấy không thích hợp, yêu khí màu đen xung quanh bắt đầu khởi động, ba huynh đệ liếc nhau, đều thấy ngưng trọng trong mắt nhau, linh khí trên người Mặc Uẩn Tề quá mạnh, tựa như một miếng bánh ngọt bôi mật ong, hấp dẫn những yêu quái ẩn nấp trong bóng tối không muốn bị khống chế, vốn muốn nhân cơ hội giúp đỡ, ba huynh đệ ở trước mặt Cố Giai Mính còn chưa động thủ, yêu quái kia đã bị Mặc tổng đánh bay, ngay sau đó lại bị Cố Giai Mính đánh như vậy, ba con linh cẩu đều trợn tròn mắt.

Hai vợ chồng này mức độ hung tàn không kém nhau!

Không chỉ có anh em linh cẩu bị dọa, ngay cả những người trong ban quản lý đặc biệt cũng bị bộ dáng hung ác của Cố Giai Mính làm cho kinh ngạc. Tư liệu của Cố Giai Mính cho thấy, hắn chính là một con hồ ly nhỏ, hồ ly có thể hung dữ thành như vậy?!

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhếch lên, trong nháy mắt Cố Giai Mính đi tới, liền giấu súng phòng thân của hắn, Mặc tổng hiện tại, chính là một nhân loại suy yếu, không chịu nổi một kích, đặc biệt cần bảo hộ!

Anh ôm Mặc Trạch Dương xuống xe, nhìn về phía Cố Giai Mính, Mặc Trạch Dương vội vàng nâng hai bàn tay nhỏ bé lên, cẩn thận che mắt cha nó, nhỏ giọng nói: "Ba bình thường không như vậy, ba vẫn rất dịu dàng, chỉ có lúc tức giận mới có thể đánh người, thật đấy. ”

Cho nên baba so với những hồ ly hoang dã bên ngoài đều tốt hơn, ngàn vạn lần không nên đi tìm dã hồ ly tinh!

Mặc Trạch Dương đang tận lực khuyên cha hắn, hồ ly vẫn là gia dưỡng tốt hơn.

Mặc Uẩn Tề buồn cười hôn bàn tay nhỏ bé của con trai, "Đúng, hắn là tốt nhất, con cũng là tốt nhất. ”

Mặc Trạch Dương trong nháy mắt liền cao hứng, thậm chí biến ra cái đuôi lắc lắc một cái.

Mặc tổng ngẩn người, vệ sĩ của mình vẫn là người bình thường, vội vàng nhét đuôi con trai vào trong tay áo mình, nâng cái mông nhỏ của hắn.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương phản ứng lại dùng đầu đuôi quét qua cánh tay cha hắn, cười khanh khách, "Gãi cha ngứa, cách cách ~~"

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, tên nhóc nghịch ngợm này!

Mắt thấy Cố Giai Mính muốn đem tiểu yêu kia giẫm đến hồn phi phách tán, người của bộ phận đặc thù vội vàng đuổi theo, người dẫn đầu hiển nhiên là quen biết Cố Giai Mính, anh cười ha hả ngăn cản hắn: "Tiểu Cố Tiểu Cố, lưu lại chút hơi thở, trở về còn có chuyện muốn hỏi anh ta. ”

Lúc này Cố Giai Mính mới thu chân lại, tiểu yêu quái đã lộ ra nguyên hình, dùng mũi chân đá anh ta cho người trung niên đang nói chuyện với hắn. Bộ dạng Cố Giai Mính rất mất hứng, "Tập kích nhân loại là trọng tội, theo lý thuyết tôi đánh chết anh ta cũng không sao, lần này tôi cho anh một cái mặt mũi, lần sau tới nhanh hơn một chút." Nói tới đây, Cố Giai Mính đột nhiên nhớ tới, hung dữ hỏi tên yêu quái giống như khỉ đột kia, "Hôm trước tặng hoa cho anh ta có phải là ngươi không?"

Yêu quái kia bị Cố Giai Mính đánh thảm như vậy, hiện tại nhìn thấy hắn sợ sắp ngất đi, sau này nhìn thấy hắn cũng có bóng ma tâm lý, vừa nghe thấy câu hỏi đã sợ tới mức điên cuồng lắc đầu.

Cố Giai Mính híp mắt cảm thụ hơi thở trên người tiểu yêu này một chút, phát hiện thật sự không phải, đạo hạnh của yêu tinh kia hẳn là cao hơn tiểu tử này rất nhiều. Cố Giai Mính quét một vòng, mơ hồ cảm nhận được ba đạo khí tức quen thuộc, sắc mặt lập tức kéo xuống, thân hình nhoáng lên một cái, nhấc chân đạp, từ phía sau xe đá ra ba người.

Vậy mà còn có, cùng thu thập đi!
- Lão đại!
- Lão đại!
- Lão đại!

Ba huynh đệ linh cẩu nhanh nhẹn đứng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Giai Mính, muốn bái đầu núi, bái đại lão!

Cố Giai Mính nhìn ba gương mặt trước mắt, khóe miệng giật giật, sợ tới mức quay đầu chạy về phía Mặc Uẩn Tề, xấu xí cự tuyệt!

Mặc Uẩn Tề một tay ôm lấy người nhào tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ba huynh đệ đuổi theo, con ngươi màu đen của Mặc Uẩn Tề thâm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, cả người lộ ra vẻ không vui.

Ba huynh đệ bị Mặc tổng hộ thê trấn trụ, khí thế của nhân loại này so với Hồ Tiên lão đại mạnh hơn nhiều.

Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo eo Cố Giai Mính, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cố Giai Mính ghét bỏ nói: "Chính là ba tiện khách chụp lén chúng ta, bọn chúng cứ nhất định phải nhận tôi làm lão đại, anh mau đuổi bọn họ đi. ”

Mặc tổng ôm chặt một lớn một nhỏ trong ngực, trầm mặt nói với bộ phận quản lý đặc thù: "Trước tiên đuổi bọn họ đi. ”

Người quản lý vừa nghe, vội vàng đi thi hành án.

Cố Giai Mính ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Vì sao bọn họ lại nghe lời anh?" Người của bộ phận quản lý đặc thù không chỉ đơn thuần chỉ có nhân loại mà thôi, trong mấy người này còn có yêu, yêu sao nghe lại lời Mặc Uẩn Tề? Điều này là không bình thường!

Mặc Uẩn Tề nhếch khóe miệng, không đáp mà hỏi, "Em còn chưa nói cho anh biết vừa rồi là chuyện gì?"

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ưỡn ngực, làm cho mình thoạt nhìn đặc biệt hung dữ, "Chính là chuyện anh nhìn thấy! Tôi không giống như những người bình thường! Tôi còn có răng nanh, có cái đuôi lớn, liền hỏi ngươi có sợ không?!"

Ánh mắt Mặc Trạch Dương cổ vũ cha hắn: Mau nói cha không sợ hắn, mau nói cha yêu hắn, mau nói cha muốn cùng hắn sinh con! Sinh ra mười tổ con! Một tổ ít nhất ba con!

Là một người anh lớn, hắn đã sẵn sàng để kết nối chúng với nhau bằng len, và mỗi ngày ở nhà để sắp xếp xe lửa nhỏ!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười kề sát vào Cố Giai Mính, nhìn ánh mắt Cố Giai Mính, gằn từng chữ nói: "Mặc kệ em như thế nào, anh đều yêu em. ”

Trái tim Cố Giai Mính đập mạnh, giống như bị dòng điện hung hăng đâm một cái, tim đập thình thịch, khiến hắn cảm thấy cả người đều bị những lời này ấm áp. Nhìn thấy hành động khác thường vừa rồi của hắn, người này thế nhưng còn nói yêu hắn, nếu không bắt hắn về nhà nuôi, sau này hắn đi đâu tìm người đối với hắn tốt như vậy?

Cố Giai Mính gần như muốn đem bí mật lớn nhất thốt ra, thậm chí còn có loại xúc động biến thành nguyên thân cho Mặc Uẩn Tề nhìn, nhưng mà nơi này nhiều người, Cố Giai Mính vẫn kiềm chế được xúc động của mình.

Không cho người khác nhìn đuôi, mười cái đuôi nhìn thế nào cũng không bình thường, kiên quyết không gây phiền toái cho mình. Trong loại chuyện này, Cố Tiểu Yêu phi thường nhanh nhẹn, đối với nguy hiểm có năng lực cảm giác siêu thường, về nhà nói sau!

Lúc này, một chiếc Hummer màu đen từ xa lái tới, chiếc xe bưu hãn chạy nhanh như bay, khiến cho mọi người theo bản năng nhìn thoáng qua, Cố Giai Mính từ xa nhìn thấy biển số xe kia, cuống quít lôi kéo Mặc Uẩn Tề nhanh chóng đi, "Chúng ta mau về nhà đi!"

Mặc tổng híp mắt, ngửi được hương vị bất thường.

Người của bộ phận quản lý đặc thù nhìn thấy tư thế ba người một nhà, cũng có chút không nói gì, vốn là muốn cùng Mặc Uẩn Tề thương lượng một chút chuyện vệ sĩ của hắn, dựa theo quy định, trí nhớ của bọn họ cần phải xoá bỏ. Lại nhìn Cố Giai Mính, lúc đánh nhau hung dữ khiến tất cả mọi người không thể tới gần, hiện tại biến thành tiểu yêu tinh nhát gan, chui thẳng vào trong ngực Mặc Uẩn Tề. Hiện tại Mặc tổng ôm nhỏ, ôm lớn, nhìn thế nào cũng không dễ dàng, yêu tinh khác nhìn ánh mắt hắn đều có chút đồng tình, một nhân loại, nuôi hai tiểu yêu tinh không bớt lo.

Mắt thấy Cố Giai Mính cuống quít nhét Mặc Uẩn Tề vào trong xe, người của bộ phận quản lý đặc thù cũng không thể chờ thêm nữa, vội vàng chạy tới, quy củ nói: "Mặc tổng, những vệ sĩ này chúng ta phải mang về xóa sạch ký ức. ”

Mặc Uẩn Tề gật gật đầu với người tới, "Dựa theo quy củ của các ngươi làm là được. ”

Cố Giai Mính nhìn câu hỏi trước mắt này, trong đầu tất cả đều là nghi ngờ, tình huống gì?

Mặc Uẩn Tề ôm chặt eo Cố Giai Mính, đảm bảo hắn tránh không được, "Muốn biết vì sao lại như vậy không? Hãy nói chuyện với anh khi chúng ta về nhà, lấy bí mật của em ra trao đổi với anh. ”

Trong lúc nói chuyện, người trên xe kia cũng đi tới trước mắt, một gã đan ông cao hơn hai thước từ trên cao nhảy xuống, bộ dạng không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng vừa nhìn đã biết là khí chất đại nam nhân rất nam tính. Cố Giai Mính cả người run lên, lôi kéo Mặc Uẩn Tề rời đi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi xuống xe, đối phương đã nhìn thấy Cố Giai Mính, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, lại nhìn bàn tay trên thắt lưng Cố Giai Mính, ánh mắt lập tức thay đổi. Ánh mắt hung ác lập tức tập trung vào trên người nhân loại Mặc Uẩn Tề, khí áp chung quanh, trong nháy mắt âm trầm xuống, mơ hồ, còn có một loại mùi tanh.

Cố Giai Mính vốn muốn trốn, vừa cảm giác được thái độ đối phương đối với Mặc Uẩn Tề, lập tức không trốn nữa, thối không biết xấu hổ! Một lão yêu quái sống mấy ngàn năm, lại khi dễ một nhân loại chỉ sống hơn ba mươi năm, nhân loại yếu ớt như vậy, vạn nhất bị vỡ thì làm sao bây giờ? Cố Giai Mính lo lắng nhìn sắc mặt Mặc Uẩn Tề, thế nhưng phát hiện Mặc Uẩn Tề vậy mà không hề bị ảnh hưởng cùng đối phương đối diện, trong mắt vẻ mặt bình thường không khác gì, Mặc tổng dùng hành động thực tế biểu thị: miệt thị lớn nhất không phải là khiêu khích, là không để ý.

Mặc Uẩn Tề bình tĩnh như vậy, Cố Giai Mính cũng tỉnh táo lại, hình như cũng không có chuyện gì lớn.

Không phải là hướng hắn cầu yêu mấy lần sao, hắn lại không đáp ứng, sợ cái gì?

Cánh tay nhỏ bé của Mặc Trạch Dương ôm cổ cha hắn, cho người đối diện tự cho là rất nghiêm trọng khiêu khích: Ha ha! ('Д′)

"Được rồi, về nhà đi." Mặc Uẩn Tề kéo tay Cố Giai Mính, nhàn nhạt nhìn lướt qua đối diện, quay đầu nhìn sang một bên, quản gia Buck đang chờ bọn họ ở bên đường, đồng hành còn có một thanh niên trông rất đẹp, theo thư ký Vương nói, đó là đội trưởng vệ sĩ của Mặc Uẩn Tề, hiện tại vẻ mặt ngây ngốc. Cố Giai Mính bắt đầu đồng tình với đối phương, xảy ra chuyện lớn như vậy đội trưởng bây giờ mới biết, nhất định phải trừ lương, làm ông chủ, Mặc Uẩn Tề rất nghiêm khắc.

Mặc Trạch Dương sờ gáy cha hắn "thuận lông", "Đừng lo lắng, ba từng nói không thích biển, càng không thích cá muối. ”

"Cá muối?" Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt Mặc Trạch Dương, "Nói như thế nào?"

"Cá mập hổ, chính là hàm ô ô..." Mặc Trạch Dương còn chưa nói hết, đã bị Cố Giai Mính che miệng, hung dữ trừng: "Không được nói, nhóc thối!"

Mặc Trạch Dương nắm lấy tay ba nó, cố sức kéo xuống, nghi hoặc nhìn Cố Giai Mính, "Không phải đã nói rồi sao?"

Tất cả đến mức này, còn có cái gì không thể nói?

Trong ý thức thuần túy của tiểu hài tử, hiện tại áo giáp gì đó đã rớt sạch a, kỳ thật cha nó cũng không phải nhân loại, sẽ không đem bọn họ bán đi, hiện tại không phải rất bình tĩnh dẫn bọn họ về nhà sao? Cha nó cũng không cần giấu nữa, không phải là lo lắng ba nó không thích hồ ly lông đen sao, nó là lông trắng không phải là được rồi sao, lại không sinh ra hồ ly màu ngựa vằn, có cái gì phải giấu?

Tiểu hài tử nói một câu đồng ngữ, lời nói thuần túy nhất có thể đánh thẳng vào lòng người, Cố Giai Mính ngẫm lại cũng đúng, đã đến mức này, còn có cái gì không nói ra, nếu như sau khi nói ra đối phương không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ, đi là được.

Cố Giai Mính căng mặt nhìn Mặc Uẩn Tề, trầm mặc hơn mười giây sau đột nhiên biến sắc, a! Đi thôi à? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Nhân loại có thể nuôi hồ ly, cũng chưa từng nói hồ ly không thể nuôi nhân loại!

Trở về hắn liền chuẩn bị một cái lồng lớn, bên trong đặt bồn rửa chén cùng chén cơm, Mặc Uẩn Tề nếu dám đi, hắn liền đem nuôi ở bên trong! Mua thêm một sợi dây kéo, thỉnh thoảng đưa anh ta đi dạo! Muốn đi, không có cửa!

Mặc Uẩn Tề nghiêng đầu nhìn Cố Giai Mính đột nhiên biến sắc, cũng không biết hắn đang não bổ cái gì, tóm lại nhìn biểu tình, không nghĩ tới chuyện tốt gì, Mặc tổng giơ tay nhéo nhéo cổ Cố Giai Mính, kéo về phía mình, cười nói: "Sao em lại đáng yêu như vậy?"

Cố Giai Mính tức giận cắn một cái trên mặt Mặc Uẩn Tề, có chút nhãn lực hay không, không nhìn thấy người khác đang tức giận sao!

Làm cho bạn nợ!

Mặc tổng sờ dấu răng trên mặt, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, ba lần chụp liên tiếp.

Cố Giai Mính: "..."

Lên xe đi!

Cố Giai Mính túm lấy cánh tay Mặc Uẩn Tề, đang nhét vào trong xe, một giọng nói hùng hậu ở phía sau hô: "Tiểu Hồ Ly! Đừng đi vội!"

Cố Giai Mính tức giận quay đầu lại, nhấm răng, lúc này tới quấy rối, nếu bị Mặc Uẩn Tề thú hai chân hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Không biết nhân loại thú hai chân rất dễ dàng dùng tình cảm, vì tình tự sát sao? Ngươi muốn bị đánh?

Nhân loại yếu ớt hai chân thú Mặc tổng, vừa mới bước lên xe một cái chân dài, lại lập tức thu hồi, đứng ở nguyên chỗ không chút thay đổi nhìn người tới, siêu bình tĩnh!

Người nọ nhìn Mặc Uẩn Tề, trong con ngươi mắt dâng lên một tầng sát khí. Hắn trầm mặt xuống, ngữ khí tận lực bình tĩnh, "Tiểu Hồ Ly, chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

Cố Giai Mính nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

Mỗi lần gặp mặt đều phải nói một ít chuyện lộn xộn, Cố Giai Mính cũng không để ý, nói thật, hắn cũng không nhớ rõ đối phương đã nói chuyện gì với mình. Đối phương ở bộ phận quản lý cũng là quản lý, Đổng Hân nói cho hắn biết, không đến vạn bất đắc dĩ, không nên cùng bọn họ xảy ra xung đột, quan hệ giữa người và yêu quái bên trong đều rất phức tạp, xảy ra chuyện không dễ xử lý. Cho nên Cố Giai Mính cũng để lại chút mặt mũi cho đối phương, mỗi lần đối phương vừa nói chuyện với hắn, hắn liền bỏ chạy. Không đánh hắn, nể mặt hắn!

Nói chuyện với Cố Giai Mính nhiều lần như vậy, hắn cũng không để ở trong lòng, lần này đối phương cũng tức giận, anh lạnh mặt nhắc nhở: "Chuyện làm bạn đời của tôi, em suy nghĩ thế nào?"

Mặc tổng híp mắt, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "A!"

Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ