Chương 129: Hang ổ của thần thú
Edit: Ha
Cố Giai Mính cảm ứng được hơi thở quen thuộc bên ngoài, cười nói: "Mau mời vào, cùng nhau ăn kem một lần, chúng ta chính là bạn rồi!"
Mặc tổng cũng mệt tâm, cách kết giao bằng hữu này của Cố Giai Mính thật sự rất yêu tinh.
Cố Giai Mính buông bọn nhỏ xuống, bảo Mặc Trạch Dương dẫn bọn họ đi chơi. Bàn tay nhỏ bé của Mặc Trạch Dương vung lên, khí phách nghiêng nghiêng, "Đều đi theo ta!"
Ba tiểu tử phía sau xếp hàng, bước cùng một bước, đi theo đại ca... Bò đi. Tứ thiếu gia ở cuối cùng, cái đuôi nhỏ lắc lư so với ai cũng vui vẻ hơn.
Nhưng mà mấy huynh đệ không đi được mấy bước, đại ca liền phát hiện hai người phía sau tụt lại phía sau. Hai anh em lại đánh nhau, lật đầu trên thảm.
Nguyên nhân là hôm nay Tam ca mặc một chiếc quần len trên mông mang theo đuôi gấu nhỏ, cái đuôi nhỏ phía trước ở trước mắt mình không ngừng lắc lư, giơ tay lên liền nắm lấy, dùng sức kéo xuống, ngay cả quần tam ca cũng cởi ra.
Lão Tam ôm mông đi lên, nhất định phải giáo huấn lão tứ ngỗ nghịch không nghe lời một chút. Lão nhị vội vàng nhào vào, muốn tách hai đệ đệ ra, đáng tiếc hắn nhỏ bé, vừa mới dựa vào, đã bị lão tam lão tứ chiến đấu lan đến, bị đè xuống đến cùng, chỉ còn lại một cái móng vuốt lông nhỏ gãi a gãi. Mặc Trạch Dương mặt lạnh lùng, một tay một tay xách lên, ôm lão tam có sức chiến đấu cường hãn nhất đi, hung dữ nói: "Lại đánh nhau liền tắm cho các ngươi!"
Khí tràng đại ca nhất định phải đứng lên!
Cố Giai Mính nằm sấp trên lưng sofa, vẻ mặt bội phục khen ngợi Mặc Trạch Dương, mấy đứa trẻ gấu này náo loạn đến hắn cũng đau đầu, một ngày đánh tám trận trước khi trời tối, Mặc Trạch Dương thế nhưng không phiền chán, thật sự là tính tình tốt.
Bạch Trạch đại thúc nhẹ nhàng đi vào, vừa nhìn thấy lão nhị đang lăn lộn với lão Tứ trên thảm ở đại sảnh, mặt mày đều cười cong, "Tiểu Thanh Khâu, bây giờ ngươi sống rất tốt. "
"Hắn không gọi Thanh Khâu, hắn tên là Mặc Trạch Hàm." Trong nhà có khách đến, Mặc Trạch Dương trước đem hai em trai đang lăn lộn ôm lên, lễ phép sửa lại đối phương, "Hắn là nhị đệ của cháu. "
"Mặc Trạch Hàm, tên hay." Bạch Trạch vui mừng sờ sờ cằm, động tác kia thật giống như đang sờ râu, đánh giá Mặc Trạch Dương một chút, khen ngợi: "Nhóc cũng là một đứa trẻ ngoan, mệnh đại phú đại quý. "
Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, cảm giác những lời này hình như có chút quen tai.
Cố Giai Mính nghe đối phương khen con trai, tâm tình cực tốt tự mình đi pha trà, "Bạch đại thúc thích hương vị trà gì?"
"Cà phê, cám ơn."
Cố Giai Mính cầm lấy tay áo choàng đỏ dừng lại, khóe miệng thầm co rút, vị lão yêu tinh này mặc đồ hiệu ăn kem, không uống trà, còn thích uống cà phê, sống thật sự hiện đại.
Bạch Trạch ngồi xuống, cười ha hả nói: "Quấy rầy các cậu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, các cậu có thời gian không, tôi muốn mời cả nhà các cậu đến tổ cũ của chúng tôi làm khách không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/332734514-288-k676891.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửa
HumorTác giả: Hắc miêu nghễ nghễ Như tên của nó, toàn văn ngọt ngào ấm manh! Năm năm trước, Cố Giai Mính từ trong hang núi bò ra để tu luyện trà trộn vào giới giải trí, vì khắc phục khuyết điểm tình cảm, lợi dụng diễn xuất xuất sắc, ở nước ngoài quyến r...