105: Mặc tổng: Khoe giấy đăng ký kết hôn ~

159 10 0
                                    

Chương 105: Mặc tổng: Khoe giấy đăng ký kết hôn ~
Edit: Ha

Mặc Trạch Dương nhìn một chút: "Baba, có một chú mắt đỏ tới!"

Cố Giai Mính đi tới nhìn, trước ngực đối phương có một cây kim riêng, treo một cái huy chương nho nhỏ, tựa như một cái khóa trang sức, "Người của bộ phận quản lý đặc biệt?" Cố Giai Mính nhíu mày, bọn họ tới làm gì?

Quản gia Buck mở cửa, đón đối phương vào, Mặc Uẩn Tề không thể không từ trong thư phòng đi ra, sợ Cố Giai Mính mệt mỏi.

Mặc Trạch Dương ôm cổ Hổ Nha, nhỏ giọng nói: "Thì ra là chú Thỏ. ”

"Chú Thỏ" đứng ở cửa cười lấy giấy chứng nhận làm việc của mình, "Xin chào, phòng quản lý đám cưới của bộ phận quản lý đặc biệt, Bạch Đồ, đây là giấy phép lao động của tôi."

Cố Giai Mính vừa nghe không phải tới tìm việc, cười tủm tỉm nói: "Mời vào đi. ”

Đối phương còn rất chuyên nghiệp, lấy giày ra từ trong túi ra mới vào cửa.

"Lần này tôi tới là để hai người ký tên, đơn xin hôn nhân trước đó đã xuống, chỉ cần hai người ký tên, giấy chứng nhận này là lập tức cho các cậu." Bạch Đồ từ trong túi văn kiện lấy ra một văn kiện, nội dung trên đại khái chính là yêu tinh cần chú ý cái gì, nhân loại cần chú ý cái gì, đặc biệt là vấn đề tuổi thọ, trong văn kiện còn trọng điểm đề cập một chút, nếu hai bên đã hiểu rõ, cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt cho nhân loại sau khi già sẽ chết, đến lúc đó không được làm chuyện bất hợp pháp, bằng không nhất định sẽ bị nghiêm trị, điểm này nói với yêu tinh.

Cái này căn bản không có gì để nghĩ, Cố Giai Mính cầm bút ký tên mình, Mặc Uẩn Tề còn nhìn thoáng qua, phát hiện trong hợp đồng không có cạm bẫy, lúc này mới ký tên.

Bạch Đồ đưa chứng chỉ cho Cố Giai Mính, "Cậu cầm chứng chỉ này là có thể đến bộ phận liên quan của nhân loại đăng ký kết hôn, bọn họ sẽ coi cậu là con người mà tiếp đãi bình thường. ”

Cố Giai Mính mở ra xem, chính là một giấy chứng nhận đồng ý kết hôn, trên đó đóng dấu của bộ phận quản lý đặc biệt.

"Thật phiền toái a." Cố Giai Mính thở dài, cho nên, kết hôn làm gì đây, trên linh hồn ký khế ước, so với giấy chứng nhận kết hôn mạnh hơn nhiều.

Bạch Đồ cười cười, "Không có biện pháp, đây chính là quy củ của chúng ta, chuyện của tôi làm xong, chúc hai vị hạnh phúc. ”

"Đừng đi vội." Cố Giai Mính thu giấy chứng nhận, cười ha hả hỏi: "Nghe nói yêu và người kết hôn, nếu như tâm đầu ý hợp, bộ phận các cậu sẽ cho tiền lì xì, hiện tại quy củ này còn không?"

Bạch Đồ ngẩn người, theo bản năng nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, "Các người thiếu tiền sao?"

Cố Giai Mính nghiêm túc gật đầu, thiếu! Tiền của người khác hắn đều thiếu!

Bạch Đồ mỉm cười cầm quyển sổ ghi lại, "Được, chờ hai vị tổ chức hôn lễ chúng tôi sẽ chuẩn bị một phần bao lì xì. ”

Đợi đối phương đi rồi, Cố Giai Mính cười xấu xa, "Chờ lúc chúng ta kết hôn còn không biết ở nơi nào, bọn họ đi như thế nào?"

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ chọc vào chóp mũi hắn, "Em cứ hư hỏng đi!"

Mặc tổng cầm lấy chứng chỉ kia nhìn thoáng qua, móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho thư ký Vương.

Anh ta sẽ có giấy chứng nhận kết hôn ngay bây giờ!

Cố Giai Mính: "..."

Đêm đó, Mặc tổng đăng một weibo, đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn của mình, hơn nữa, đưa ra một quyết định, đưa Cố Giai Mính về nước Y kết hôn, đồng thời dưỡng thân thể cho hắn.

Fan của Cố Giai Mính chúc phúc trong ba phút đầu tiên, ngóng trông lâu như vậy, cuối cùng hai người cũng làm chính sự, nhanh chóng kết hôn lại sinh con thứ hai, đừng nhàn rỗi!

Phía sau cũng không biết ai nói một câu: Anh Mính có phải không trở về hay không?

Bình luận này vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của người hâm mộ, fan đều nổ tung!

Không, quay, lại, nữa!

Rất có thể!

Mặc Uẩn Tề là bối cảnh gia đình gì, hiện tại sức khỏe Cố Giai Mính không tốt, anh còn có thể để hắn tiếp tục vất vả diễn xuất sao? Trực tiếp mang đi sẽ không để cho hắn trở về chứ? Nếu anh ấy không quay lại, chúng ta phải làm gì? Còn những người hâm mộ chờ đợi thì sao?

Fan hâm mộ cảm xúc dâng trào, bắt đầu náo loạn, giống như nổ tung dưới weibo của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu, thậm chí là Mặc Uẩn Tề hỏi: Anh Mính của chúng ta có thể trở về hay không?

Nếu như trước kia, Trịnh Học Thiệu khẳng định sẽ ra ngoài nói chuyện trước, thay Cố Giai Mính đem loại tin đồn này đè xuống, nhưng mà lần này, anh không có, bởi vì anh cũng không xác định Cố Giai Mính có thể thật sự trở về hay không.

Fan hâm mộ từ phía Trịnh Học Thiệu không có được đáp án, càng lo lắng, việc này hình như thật sự nói không chính xác, ngay cả ba Trịnh cũng không nói lời nào!

Lần này, càng náo loạn hơn, nhóm Trà khóc lóc kêu gọi Cố Giai Mính lưu lại: Yêu anh đừng đi ~

Cố Giai Mính ngồi thiền hai tiếng đồng hồ, lên mạng lướt Weibo, phát hiện trên mạng náo loạn như vậy, mất hứng nhíu mày, lập tức tìm Trịnh Học Thiệu gây phiền toái, "Vì sao anh không giải thích rõ ràng với bọn họ? Trước đây không phải tất cả những chuyện này đều là anh xử lý sao? Anh còn là ba Trịnh không? Anh làm người đại diện làm thế này, quá thất vọng! Nói thật, tôi đối với anh thật sự rất thất vọng!"

Trịnh Học Thiệu: "..."

Nếu anh biết trước Cố Giai Mính có trở về hay không, anh đã sớm nói có được không?!

Vạn nhất lúc này anh nói với mọi người giải tán đi, Cố Giai Mính khẳng định còn trở về, đến lúc đó Cố Giai Mính không trở về, anh lấy cái gì giải thích cho fan của Cố Giai Mính, đó đều là fan não tàn si mê, có thể vì Cố Giai Mính tạo vệ tinh nhân tạo, có thể vì Cố Giai Mính treo cổ tự sát, chẳng lẽ sẽ không bởi vì bị lừa gạt mà đến tìm anh tính sổ?

"Cậu cũng đừng nói tôi, chúng ta nói chuyện một chút đi." Trịnh Học Thiệu thanh âm trầm thấp, ngữ khí hiếm có nghiêm túc, "Hiện tại không chỉ là fan của cậu lo lắng, ngay cả tôi cũng không yên tâm, chúng ta ở cùng một chỗ hợp tác cũng không phải một hai năm, tôi tay trong tay dẫn cậu ra ngoài, đến bây giờ tôi coi cậu như em trai, tôi cũng biết chút hợp đồng kia đối với cậu hiện tại mà nói không có gì ràng buộc, Mặc tổng cũng không quan tâm chút tiền phạt vi phạm hợp đồng kia, chúng ta mở rộng cửa sổ nói rõ ràng, sau này cậu định làm như thế nào? Còn ở trong giới này bao lâu?"

Cố Giai Mính nghe đối phương nói xong, bật cười, "Anh vẫn không liên lạc với tôi là đang suy nghĩ cái gì? Anh lớn tuổi như vậy sao còn giống như tiểu cô nương vậy! Chúng ta nói chuyện trực tiếp đi, ra ngoài, tôi đang ở cổng nhà anh. ”

Cố Giai Mính nói xong cúp điện thoại, nói với Mặc Uẩn Tề một tiếng: "Tôi đi tìm ba Trịnh nói chuyện phiếm, bây giờ ông ấy giống như dì cả tới, đặc biệt xúc động. ”

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, "Dì cả của anh ta đối với anh ta không tốt?"

Mặc tổng đối với người đàn ông mà tiểu hồ ly nhà mình buổi tối còn ra ngoài gặp có chút bất mãn, hơn nữa Trịnh Học Thiệu đã là người trưởng thành, kinh tế độc lập, quan hệ với dì hắn không tốt còn cần cố Giai Mính là người ngoài giảng giải, điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Trịnh Học Thiệu. Thần kinh mẫn cảm của Mặc tổng nói cho anh biết: Bên trong có chuyện, chẳng lẽ là muốn lừa gạt Cố Giai Mính?

Cố Giai Mính bị biểu tình nghiêm túc của đối phương chọc cho phốc xuy một tiếng cười ra, "Ha ha ha ha ha đúng, dì cả của anh ta đối với anh ta không tốt, lão Mặc hẳn là nên thích ứng với xu thế thời đại, lên mạng ngẫu nhiên xem bát quái, đừng nhìn những lão già tài chính kia." Cố Giai Mính đi tới trước người Mặc Uẩn Tề, nâng mặt đối phương lên, tiến lại gần hôn một cái, mặt mày mỉm cười nói: "Thiệu ca đối với tôi rất tốt, nên nói rõ ràng, mới có thể làm cho anh ấy yên tâm, anh đi anh ấy khẳng định không dám nói chuyện, tôi đi nửa tiếng thì về. ”

Mặc tổng mặt lạnh, gật gật đầu.

Cố Giai Mính vui vẻ hôn Mặc tổng một cái, xem lão Mặc nhà hắn thông tình đạt lý cỡ nào, dễ dỗ dành cỡ nào, nếu có chuyện không thể giải quyết, hôn một cái là có thể giải quyết, nếu là hôn một cái không đủ, vậy thì hai cái!

Bóng dáng Cố Giai Mính nhoáng lên một cái, người đã đến cửa tiểu khu Trịnh Học Thiệu, lúc này Trịnh Học Thiệu vừa mới ra xem, hiển nhiên đi ra tương đối sốt ruột, đi dép lê chạy ra, thấy Cố Giai Mính thì tức giận chạy tới, lôi kéo hắn chạy về nhà, giống như tên trộm gà của người ta, vừa chạy vừa nhìn sang hai bên, sợ bị người ta nhận ra, "Buổi tối còn ngại khuôn mặt này của cậu không đủ rêu rao! Không sợ bị người ta nhận ra sao!"

Cố Giai Mính tùy tiện nhìn sang hai bên, cười xấu xa hỏi: "Ai có thể nhận ra tôi chứ? Tiểu khu này không phải không có người sao?"

Trịnh Học Thiệu ở trong tiểu khu cao cấp, người ở bên trong cũng đều là người làm ăn có tiền, hệ thống an ninh làm không tệ, người trong tiểu khu không nhiều lắm, nhưng mà Trịnh Học Thiệu vẫn lo lắng, không khỏi lôi kéo Cố Giai Mính, hận không thể lấy một miếng vải bọc mặt hắn lại. Mang theo nhiều nghệ sĩ như vậy, cũng chỉ có một người khiến anh quan tâm như vậy, lúc mới gặp Cố Giai Mính, đôi mắt trong trẻo này của Cố Giai Mính, như anh nhìn đứa con trai ba tuổi của mình, nghĩ thầm đứa nhỏ này một lòng muốn làm diễn viên, nếu bị người đại diện khác dẫn đi, còn không bán hắn, anh không muốn nhìn thấy người có ánh mắt thuần khiết như vậy bị giới này chà đạp, liền phát tâm ký với hắn, lúc ấy cũng không nghĩ Cố Giai Mính có thể nâng được, anh cũng không nghĩ tới Cố Giai Mính lại có thiên phú như vậy trong diễn xuất.

Anh liền một đường nâng đỡ, đẩy hắn, thay hắn đem tất cả chướng ngại phía trước đều san bằng, để cho hắn cái gì cũng không cần quản, một lòng diễn kịch là được.

Hiện tại đột nhiên cảm giác duyên phận của hai người sắp đi đến cuối cùng, Trịnh Học Thiệu thật sự có loại cảm giác cha già chịu đựng ra mặt, chủ yếu là luyến tiếc, trong lòng cũng khó chịu a, chính mình mài giũa ra một khối ngọc tốt, vừa muốn bắt đầu tiến vào thị trường quốc tế, cậu không thể diễn, điều này làm cho anh làm sao tiếp nhận?

Trịnh Học Thiệu mặt lạnh kéo Cố Giai Mính sải bước, một câu cũng không muốn nói nhiều.

Cố Giai Mính giữ chặt đối phương, cảm nhận được cảm xúc của đối phương, đột nhiên hỏi: "Anh Thiệu, có muốn đi ăn xiên không? "

- Đập cái đầu cậu! Trịnh Học Thiệu muốn đánh cậu, "Theo tôi về nhà!"

Cố Giai Mính vô tâm vô phế nở nụ cười, "Anh nghiêm túc như vậy sao, yên tâm đi, không ai có thể nhận ra tôi, tôi tới chính là muốn nói trước mặt anh, tôi không lui vòng, cũng sẽ không không trở về, tôi muốn lăn lộn cả đời trong giới này, anh có thể làm người đại diện cả đời cho tôi hay không, chờ tôi già rồi, anh cũng không làm được nữa, chúng ta cùng nhau lui vòng. ”

Trịnh Học Thiệu sững sờ mở to hai mắt, "Cậu nói cái gì vậy?"

"Gọi điện thoại nói sẽ có vẻ rất không có thành ý, cho nên tôi tự mình chạy một chuyến, trực tiếp nói cho anh biết, anh thả lỏng tâm tư đi, nên làm gì thì làm đó, nên nhận phim cho tôi thì nhận phim, chẳng qua không cần thường xuyên như vậy, để cho tôi có thời gian chiếu cố gia đình và con cái là được." Ý cười trên mặt Cố Giai Mính dần dần phai nhạt, nghiêm túc nói: "Mấy năm trước tôi còn nhỏ, sau này tôi sẽ cố gắng trở nên thành thục, không chọc anh tức giận nữa. ”

Trịnh Học Thiệu: "..."

Điều này không giống như anh ta nghĩ!

Anh cho rằng Cố Giai Mính đến từ chức với anh!

Đột nhiên nghe thấy Cố Giai Mính không đáng tin cậy kia nói với anh những lời hiểu chuyện như vậy, Trịnh Học Thiệu thế nhưng lại có loại cảm giác ngô gia có con mới trưởng thành, cảm động muốn khóc!

Vành mắt ba Trịnh đều đỏ lên, "Cậu cũng biết cậu làm tôi quan tâm lo lắng nhiều! Cậu gây ra bao nhiêu họa cho tôi!"

Cố Giai Mính giơ móng vuốt lên, vẻ mặt nghiêm túc thề: "Tôi sẽ tận lực sửa, không sửa được Mặc Uẩn Tề mập lên ba cân!"

Trịnh Học Thiệu bị cậu chọc cười, với chiều cao của Mặc tổng, mập lên ba cân cũng nhìn không ra.

Cố Giai Mính thấy vẻ mặt anh không nghiêm túc nữa, cười tủm tỉm vỗ vai đối phương, "Cho nên, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, tôi chính là đi kết hôn, nuôi con, trở về còn có thể tiếp tục làm, anh chuẩn bị bao lì xì đi, kết hôn, sinh con, hai đứa đó nha, mỗi đứa một cái. ”

"Cái gì?" Trịnh Học Thiệu cho rằng mình nghe lầm, dở khóc dở cười lại hỏi một lần nữa, "Hài tử?"

"Đúng vậy, tôi cùng lão Mặc cảm thấy tiểu tử nhà tôi có một mình quá buồn tẻ rồi, cho hắn thêm một người bạn, không nghĩ tới thoáng cái nuôi ra hai người." Cố Giai Mính gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn trời, đỏ mặt bổ sung thêm một câu: "Là từ bệnh viện bồi dưỡng. ”

Mới không phải do hắn mang!

Ba Trịnh vẫn luôn muốn sinh con thứ hai mà không có: "..."

Anh ta có thực sự già không?

Không đúng!

Cố Giai Mính lén lút đến bệnh viện nuôi dưỡng đứa bé, người đại diện như anh lại biết sau cùng!

Trịnh Học Thiệu bất đắc dĩ, người đại diện như anh, chẳng lẽ chỉ là tác dụng thu thập rối rắm? Muốn có lúc fan lại nên nói, chúng ta liều mạng thúc giục, ngươi liền liều mạng giấu diếm, xem chúng ta sốt ruột có thú vị hay không?

Không biết vì cái gì, cho dù như vậy, trong lòng Trịnh Học Thiệu vẫn thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng còn muốn cười.

Trịnh Học Thiệu bất đắc dĩ đỡ ót, cảm giác mình có thể là thể chất bị ngược đãi!

Cố Giai Mính cảm nhận được hơi thở như có như không đi theo mình càng ngày càng rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, người đi theo hắn đã không kiên nhẫn, ngay cả hơi thở cũng không che dấu, tưởng tượng Mặc Uẩn Tề ẩn giấu trong đêm tối, Cố Giai Mính liền nhịn không được muốn cười, hắn nhìn sắc trời một chút, nghiêm túc đề nghị nói: "Anh Thiệu, anh thật sự không theo tôi đi ăn xiên?"

Trịnh Học Thiệu còn chưa cự tuyệt, Mặc tổng đã đứng cách bọn họ không xa, nhàn nhạt hỏi: "Nói xong chưa?"

Trịnh Học Thiệu bị hoảng sợ, lúc Cố Giai Mính nói đến cửa nhà anh thì anh liền ngoài ý muốn, Cố Giai Mính đến sớm như thế cũng không nói với anh một tiếng, không nghĩ tới Mặc Uẩn Tề cũng đi cùng hắn.

"Mặc tổng," Trịnh Học Thiệu suy nghĩ một chút, "Nếu không, đến nhà tôi ngồi một chút?" Nói ra lời này có chút xấu hổ!

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhếch lên, đi tới ấn đầu Cố Giai Mính, xoa xoa, ôn hòa nói: "Hôm nào đi, hiện tại đã khuya, chúng tôi không quấy rầy nữa. ”

Trịnh Học Thiệu dừng một chút, bật cười, "Vậy cũng tốt, vậy, liền đổi hôm khác. ”

Cùng Mặc Uẩn Tề nói chuyện, sẽ có vài phần không được tự nhiên, không chỉ là thân phận của Mặc Uẩn Tề là ông chủ, mà người này là bề ngoài tao nhã ôn nhuận, trên thực tế làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách, người như vậy kỳ thật rất khó làm cho người ta tiếp cận nhất.

Mặc Uẩn Tề kéo tay Cố Giai Mính lên, cái gì cũng không nói, giống như tản bộ rời đi.

Hai người đi dạo trên đường lớn, Cố Giai Mính cũng không có tình thú này, "Nếu không, chúng ta đi ăn xiên?" Cố Giai Mính lắc lắc tay Mặc Uẩn Tề, cười tủm tỉm thông đồng, "Mặc tổng, chúng ta đi ăn xiên đi!"

Mặc tổng vỗ vỗ tóc Cố Giai Mính, "Muốn ăn thịt nướng để Buck làm cho em, không nên ăn bên ngoài, mất vệ sinh. ”

"Nhưng trong nhà làm không có cảm giác ăn ở bên ngoài." Cố Giai Mính chỉ vào một con đường không lớn đối diện, "Nơi đó có một con phố ăn vặt, trước đây tôi đã từng đi qua. ”

Nhìn ánh mắt mong ngóng này của Cố Giai Mính, Mặc tổng yên lặng bỏ tiền ra.

"Ông chủ, muốn một xiên nướng, không cần ớt." Cố Giai Mính vẻ mặt tê dại đưa cho ông chủ hai đồng, lão Mặc chỉ mua cho hắn một xiên, giải cơn thèm ăn là được rồi, muốn ăn về nhà lại ăn.

"Một xiên?" Ông chủ nhận lấy tiền, xác định là hai đồng không phải hai mươi, tuy rằng hai người đều ngụy trang, ông chủ không nhận ra bọn họ là ai, nhưng một cái xiên nướng này... Ánh mắt ông chủ nhìn bọn họ vẫn có chút vi diệu, anh phản ứng lại cười nói: "Trước kia bên cạnh tôi có một người bán gà rán, cũng là một lần mua một xiên, nhưng mà bây giờ anh ấy đi làm diễn viên, diễn rất tốt. Được rồi, tôi lại tặng anh một xiên, cho anh hai xiên. ”

Ánh mắt Cố Giai Mính đều sáng lên, nhận lấy vui vẻ nói: "Cám ơn ông chủ!"

Trước kia Cố Giai Mính chỉ mua một xiên là bởi vì quá nghèo, bán gà rán cũng không kiếm được mấy đồng. nhìn không có tâm nhãn, trợn tròn mắt luôn nói bán gà bị hố, nói gà nhà bọn họ cùng nhà người khác không giống nhau, của người khác đều ăn thức ăn chăn nuôi, người ăn loại thịt gà này sẽ béo lên, thời gian dài còn đối với thân thể không tốt. Hắn đây là gà nhà nuôi, là gà to, cái này mới là ngon nhất. Cố Giai Mính cũng thật sự mua gà đắt nhất, giá bán gà rán cũng không cao, miễn cưỡng không lỗ vốn.

Hiện tại có tiền ăn xiên nướng, lão Mặc nhà hắn còn muốn quản hắn!

Mặc Uẩn Tề giơ tay rút một xiên nướng khác trong tay Cố Giai Mính ra, lại trả lại cho ông chủ, "Em ấy ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, cám ơn. ”

Cố Giai Mính: "..."

Có vợ, thật phiền phức!

Cố Tiểu Yêu đứng dưới ánh đèn đường giơ một cái xiên nướng này lên, trong tâm cũng muốn khóc, lão Mặc nhà hắn chính là quá giả bộ, cái này không ăn cái kia không ăn, bị đói ba ngày cam đoan cái gì cũng ăn. Hung hăng cắn một miếng, cũng không cắn được bao nhiêu thịt, Cố Giai Mính đập vào miệng một cái, được rồi, ăn một cái hương vị là được, chờ lão Mặc không có ở đây, lại đi ăn vụng.

Mặc tổng đột nhiên nhắc nhở: "Đừng ăn vụng một mình."

Cố Giai Mính: "..."

Một xiên nướng hai ba ngụm liền ăn xong, Mặc tổng ở một bên lẳng lặng nhìn Cố Giai Mính, nhìn hắn ăn một xiên thịt nướng hai đồng cũng có thể nhìn ra cảm giác sung sướng như khi ăn bào ngư.

Cố Giai Mính ném cây tăm kia vào thùng rác, lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau miệng, hít sâu một hơi. Được rồi, có thể ăn hai miếng cũng không tệ, so với không có mạnh hơn đúng không, nghĩ như vậy, trong nháy mắt đã được thỏa mãn, kéo tay Mặc Uẩn Tề lên, "Chúng ta về nhà!"

"Muội muội ngươi mạnh dạn đi, ca ca ta nắm tay ngươi, ân ân ái ái lắc lư trên đường!" Yêu cầu của Cố Tiểu Yêu đặc biệt thấp, thật sự rất dễ dàng được thỏa mãn.

Người đi ngang qua xung quanh nghe thấy tiếng hát này đều bị chọc cười, người này có một giọng ca rất tốt, sao lại hát bài hát đau tai như vậy?

Mặc tổng yên lặng ở trên mặt mình lại thêm một tầng ngụy trang.

Cố Giai Mính →_→

"Có phải anh cảm thấy tôi hát không dễ nghe, có phải anh sợ tôi làm mất mặt anh không?" Sau khi Cố Giai Mính phát hiện hành động này của anh, bắt đầu mỉa đi, đưa tay muốn đem ngụy trang trên mặt Mặc tổng kéo đi, để cho anh lộ diện trước mặt người khác như vậy, để cho mọi người nhìn xem, bạn đời của Mặc tổng ca hát rất khó nghe.

Mặc Uẩn Tề nghiêng đầu, tránh thoát móng vuốt nhỏ vươn tới, mỉm cười vươn ra hai ngón tay thon dài, "Hiện tại bày ra trước mặt em có hai con đường, một, để cho người khác nhận ra anh lại không nhận ra em, như vậy ngày mai em sẽ bị tin tức bát quái đội mũ xanh. Thứ hai, để cho người khác nhận ra anh cũng nhận ra em, như vậy chuyện em hủy hình tượng nam thần người khác đều sẽ biết. ”

Đầu ngón tay Cố Giai Mính rụt lại, nghĩ như vậy, cảm giác cái nào cũng là hắn chịu thiệt!

"Tôi phát hiện ra rằng anh càng ngày càng kém!" Cố Tiểu Yêu bắt đầu ghét bỏ vợ, nhất định là trong quá trình bọn họ đi vào thế giới này, lão Mặc đã trải qua không gian chèn ép, sinh ra dị biến, lão Mặc nhà hắn trước kia cũng không như vậy.

Mặc tổng học bộ dáng Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, nghiêm trang hỏi "Cái gì?"

Cố Giai Mính: ". Ah, ah! Bán manh đáng xấu hổ!"

Cố Tiểu Yêu thân mật nâng mặt Mặc tổng lên, vừa hôn, vừa ghét bỏ cái gì đó, quên đi, dù sao vợ đẹp trai như vậy, còn có thể bán manh, thật đáng yêu!

Mặc tổng: ^_^

Hai người về đến nhà, Mặc Trạch Dương đang chuẩn bị đi ngủ liền đứng ở lầu hai nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt nhỏ bé phi thường oán niệm, "Các người lại đi ra ngoài ăn vụng, không dẫn con theo!"

Tiểu Mặc tổng mím môi, thở phì phì nghĩ: Ba càng ngày càng không đáng tin cậy, dạy hư cha nó cũng không đáng tin cậy theo, các người ăn vụng không mang theo nó cũng coi như xong, thế nhưng không đóng gói mang về cho con một chút, cảm giác mình chịu thiên đại ủy khuất Tiểu Mặc tổng tỏ vẻ: giận, tức giận!

Mặc tổng mặt không chút thay đổi chỉ chỉ mình, "Ta ăn." Mặc tổng đã theo thói quen cõng nồi!

Nhưng mà mũi Tiểu Mặc tổng cũng rất lợi hại, lúc này liền vạch trần lời nói dối của cha nó, "Rõ ràng là baba ăn! Sao cha lại học được cách nói dối?" Cho nên cha nó cũng bắt đầu trở nên không đáng tin cậy, Tiểu Mặc tổng tâm rất mệt mỏi, một nhà năm người, chỉ có mình là người đáng tin cậy, cứ tiếp tục như vậy, trách nhiệm giáo dục em trai em gái liền rơi vào trên người làm đại ca như hắn!

Thật sự chỉ ăn một xiên nướng, Cố Giai Mính nâng trán, hắn thật sự, rất oan uổng!

Tiểu Mặc tổng thở phì đi xuống lầu, lúc đi bộ dép lê nhỏ giẫm lên sàn gỗ, đều lạch cạch, có thể thấy được có bao nhiêu tức giận. Một tay kéo một người cha, kéo họ đến cửa phòng ngủ, Mặc Trạch Dương hung dữ nói: "Các người phải suy nghĩ lại một chút, ba ăn vụng, cha nói dối! Các người làm đều không đúng!" Nói xong ba ba đóng cửa lại, để cho hai baba không đáng tin cậy đối  mặt suy nghĩ, siêu hung dữ!

Cố Giai Mính nằm lên giường, thở dài, "Thằng nhóc này, càng lớn, càng ngày càng không thân mật. Nhưng mà không sao, lão đại quan tâm ít một chút cũng không sai, lão nhị lão tam mềm mại là được rồi!"

Lão nhị lão tam nhà bọn họ nhất định là búp bê nhu thuận nhất trên đời này!

Một chút cũng không giống Mặc tổng!

Cố Tiểu Yêu nắm móng vuốt, thai giáo rất quan trọng, "Nhãi con, các con cũng đừng giống cha, nghe ba, không sai!"

Mặc tổng →_→

Mặc tổng âm thầm truyền cho hai đứa nhỏ ăn chút linh khí, hấp thu của anh nhiều hơn một chút, chịu nhiều ảnh hưởng của anh.

Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ