22. Ba chương trong một

282 31 2
                                    

Chương 22. Ba chương trong một

Mặc Uẩn Tề nhìn hắn thật sâu, bất động thanh sắc điều chỉnh biểu tình của mình, sắc mặt tuy đã khôi phục như cũ, nhưng trong con ngươi màu đen vẫn còn sót lại khiếp sợ, còn có nghi hoặc khó có thể che giấu, anh trầm giọng nói: "Anh không yên tâm về em, nên đi theo xem một chút.”

Cố Giai Mính mím môi, buông hoa yêu ra, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Mau đi! Đi, hiểu không?”

Hoa Yêu hiển nhiên bị đánh sợ, khẩn trương nuốt máu trong miệng xuống, tê dại đứng lên, giống như một người bình thường, chạy nhanh đi, chạy rất nhanh, như sợ Cố Giai Mính đổi ý. Hung danh của Cố Giai Mính ở cả yêu giới đều rất vang dội, một lời không hợp liền đánh ngươi, yêu quái không rõ lai lịch này có giá trị vũ lực cực cao, tính tình lại cực kém, nói đạo lý với hắn có đôi khi đều nói không rõ, hắn cho rằng yêu tinh hẳn là cường giả vi tôn, không nghe lời bắt được liền đánh, hôm nay chỉ là bị vài cước, Hoa Yêu cho rằng mình đã chiếm tiện nghi.

Cố Giai Mính đứng tại chỗ, chột dạ không dám động, sợ Mặc Uẩn Tề hỏi ra vấn đề gì, hắn không trả lời được.

Mặc Uẩn Tề đi tới, cởi áo khoác của mình, quấn Cố Giai Mính lại, nhìn đôi mắt của Cố Giai Mính lóe lên, anh rũ mắt, ôn hòa nói: "Mặc ít như vậy liền chạy ra ngoài, có lạnh hay không? Cũng không biết cầm ô, thật coi mình là trẻ con?”

Cố Giai Mính há miệng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp phủ lên người, trong cổ họng tựa như bị nhét một bông, cái gì cũng không nói nên lời. Ngực có chút nghẹn, hắn muốn nói chút gì đó làm cho mình thống khoái một chút, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể để mặc anh mặc áo khoác cho hắn, sau đó đã bị đối phương ôm vào trong ngực.

Cố Giai Mính đặt cằm lên vai Mặc Uẩn Tề, giờ khắc này cảm xúc hết sức hỗn loạn, hắn thậm chí cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của đối phương. Mặc Uẩn Tề đang sợ cái gì? Sợ năng lực vừa rồi hắn lộ ra sao?

Cố Giai Mính đột nhiên, ngực có chút đau.

Sau khi ôm thật lâu, Mặc Uẩn Tề kề mặt lên má Cố Giai Mính, cảm thụ nhiệt độ của hắn, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được người này ở trong ngực mình, hắn sẽ không rời đi. "Không muốn dẫn anh đi gặp bạn của em sao?" Thanh âm Mặc Uẩn Tề rất thấp, rất nặng, rất ôn nhu, mềm mại làm cho trái tim Cố Giai Mính gắt gao nắm chặt. Loại cảm giác chưa từng có này, làm cho hắn không biết phải làm sao, gật đầu, lần đầu tiên chủ động kéo tay Mặc Uẩn Tề.

Đường về cửa hàng đồ cổ không tính là dài, Cố Giai Mính lại cảm giác mình giống như xuyên qua thời gian không gian, đi hết một thế kỷ dài như vậy, đầu óc đều là mơ hồ.

Suy nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, làm cho tiểu hồ ly dựa theo bản năng hành động toàn bộ đầu óc hắn đều đình công, một mảnh trống rỗng, không biết mình nên làm cái gì.

Mặc Uẩn Tề nắm chặt tay hắn, cái gì cũng không hỏi, giống như đang ấp ủ cái gì đó, điều này làm cho Cố Giai Mính càng sợ hãi, "Anh, anh không muốn hỏi tôi cái gì sao? "

Mặc Uẩn Tề dừng bước, kéo tay Cố Giai Mính càng chặt hơn một chút, giống như sợ em ấy bỏ chạy, "Anh hỏi em có nói không?”

Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ