118: Kết thúc rồi, sắp bị ăn rồi!

109 11 0
                                    

Chương 118: Kết thúc rồi, sắp bị ăn rồi!
Edit: Ha

Nói xong chặn tánh mạng!

Lão Buck bây giờ chính là một con dê điên cuồng, ôm lão nhị còn đang tìm ca ca trong sân, đầu liền xông ra ngoài, băng đảng trộm trứng còn chưa kịp chạy thoát đã bị yêu khí cường đại nghiền nát thành mảnh vụn, ngay cả linh hồn cũng không trốn thoát, trực tiếp bị con dê bạo tẩu này cắn nuốt mất. Buck tìm hơi thở của Mặc Trạch Dương một chút, đáng tiếc đối phương có năng lực ẩn giấu khí tức rất mạnh, một chút dấu vết cũng không lưu lại, có thể tưởng tượng là đã chuẩn bị rất lâu.

Lão Buck đã đỏ mắt, từ bên trong đống linh hồn đã nuốt kéo ra một tiểu yêu, hung hăng quật ngã xuống đất, thanh âm khàn khàn tàn nhẫn hỏi: "Dẫn đường! Bằng không hiện tại liền ăn ngươi!"

Hoa ca nhận thấy dị thường, mang theo một đám mèo con đại quân chạy tới, cảm ứng được hơi thở của Mặc Trạch Dương đã không còn, cũng nóng mắt, "Để cho tất cả tiểu yêu tinh đều đi tìm đứa nhỏ, Cố Giai Mính nếu gấp điên, tất cả đều phải chết!"

Một con đại yêu mất con non, hậu quả khi mất khống chế là không thể tưởng tượng nổi, tính tình Cố Giai Mính kia, con non bị động có thể thấy một người giết một người, bất kể yêu gì.

Cùng lúc đó, sắc mặt Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề biến đổi, bất kể là đang làm gì, đều ném công việc, xông về nhà tìm đứa nhỏ!

Hai vợ chồng gặp nhau giữa đường, bởi vì bọn họ ở trên người bọn nhỏ lưu lại ấn ký, ngay tại vị trí vừa rồi, có người xóa sạch dấu ấn trên người bọn nhỏ, hiện tại đã không dễ tìm.

Vành mắt Cố Giai Mính đỏ bừng, giống như điên loạn tìm xung quanh, "Con tôi đâu? Ai đã di chuyển con tôi! Bắt cóc à? Muốn tiền không? Hắn muốn gì? Gọi cho tôi và đòi tiền chuộc với tôi, tại sao không yêu cầu tôi! Hắn bắt họ ở đâu? Anh có thể ăn chúng không? Anh có thấy máu không? Mau tìm xem có máu hay không!" Cố Giai Mính thậm chí còn vạch bụi cỏ bên đường ra xem, vừa tìm vừa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hắn đã hoàn toàn hoảng hốt, con của hắn bị mất, lập tức mất hai đứa!

Mặc Uẩn Tề ôm Cố Giai Mính, dùng sức ôm chặt hắn, bảo hắn đừng tìm nữa, "Em bình tĩnh một chút! Bọn trẻ không sao, chúng không bị ăn thịt! Bình tĩnh lại, đừng sợ, Trạch Dương rất thông minh, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp tự bảo vệ mình. ”

Cố Giai Mính cả người lạnh lẽo, run rẩy kịch liệt, trái tim đều bị vét sạch, hắn muốn mình tỉnh táo lại, nhưng không làm được!

-Lão Mặc, làm sao bây giờ, hài tử của chúng ta đâu? Hốc mắt Cố Giai Mính đỏ ửng, linh lực quanh thân bắt đầu chạy loạn, chín cái đuôi mờ ảo phía sau dao động trên không trung, linh khí bay loạn làm cho mặt đường chung quanh bắt đầu sụp đổ, sau khi run rẩy qua đi, trong đầu Cố Giai Mính tràn đầy sát ý điên cuồng, ai dám động đến hài tử của hắn! Hắn muốn xé sống cả tộc chúng!

Mặc Uẩn Tề có chút ôm không được hắn, con ngươi Cố Giai Mính đã đỏ rực, hiển nhiên, hắn đã sắp phát bạo đi.

Yêu hồ mười đuôi vốn là trời sinh trời nuôi, trời sinh đã cao hơn các loài khác một cấp, hành vi trộm con của hắn không thể nghi ngờ là khiêu khích nghiêm trọng nhất đối với hắn, chỉ có giết chóc mới có thể bình ổn lửa giận của hắn.

Mà chung quanh, là một mảnh dân khu bình thường!

Với linh lực hiện tại của Cố Giai Mính, nơi bị linh khí của hắn quét qua, người bình thường dù là may mắn thoát khỏi cái chết, khẳng định cũng sẽ bị biến thành kẻ ngốc.

Cố Giai Mính đã không còn quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tìm được con của hắn, có người trộm con của hắn! Hắn muốn bắt được kẻ trộm con hắn, lột da rút xương, giết cả gia tộc hắn!

Mặc Uẩn Tề giữ chặt ót Cố Giai Mính, đè đầu hắn lên vai mình, ở bên tai Cố Giai Mính trầm giọng nói: "Nếu em không khống chế được cơn giận dữ của mình, chúng ta sẽ không tìm được đứa bé nữa. ”

Cả người Cố Giai Mính cứng đờ, trong đầu đầy sát ý bị "sẽ không tìm được đứa nhỏ" hung hăng đánh một kích, tựa như đầu bị hắt một chậu nước lạnh, hơi dừng lại một hồi, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, cắn rách đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh táo lại, đúng vậy, tìm đứa nhỏ, trước tiên hắn phải tìm bọn nhỏ, bọn nhỏ nhất định rất sợ hãi, Mặc Trạch Dương khẳng định đang khóc tìm ba.

Cảm thấy hơi thở của hắn vững vàng một chút, Mặc Uẩn Tề vỗ vỗ lưng hắn, chậm rãi nói: "Trạch Dương sẽ lưu lại manh mối cho chúng ta, cẩn thận tìm nhất định có thể tìm được, tỉnh táo lại, đừng để tức giận chi phối. ”

Cố Giai Mính gật gật đầu, ngẩng đầu dùng hai tay tát hai cái vào mặt mình, gương mặt mang theo dấu tay, Cố Giai Mính rốt cục tỉnh táo lại, "Tôi đi hỏi xem xung quanh có tiểu yêu tinh đi ngang qua hay không. ”

Đúng lúc này, lão Buck ôm lão nhị cũng chạy tới, tóc lão Buck đã dựng thẳng lên, giờ khắc này thoạt nhìn tựa như một con dê đực chỉ cần cùng người quyết đấu, hắn cũng là nghe tiểu yêu tinh nói tìm được nơi này, vừa nhìn thấy Mặc Uẩn Tề cùng Cố Giai Mính, lão Buck nhất thời tỉnh táo lại, "Tiên sinh, tôi..." Hắn không trông coi tốt đứa nhỏ, tội quá lớn, không phải một hai câu xin lỗi là có thể bù đắp.

Mặc Uẩn Tề trầm mặt, "Chuyện này chờ tìm được đứa nhỏ rồi nói sau. ”

Lão nhị nhảy đến trong ngực Cố GiaiMính, cọ cọ hai má Cố Giai Mính, vung cánh nhỏ sốt ruột chỉ vào vùng ngoại ô phía nam.

Cố Giai Mính ôm chặt bảo bối cuối cùng này, con ngươi đỏ như máu lúc này mới dần dần khôi phục thanh minh, hắn run giọng hỏi: "Vì sao phải đến đó, anh trai em gái con có phải ở đó hay không?"

Đứa nhỏ còn quá nhỏ, căn bản nghe không hiểu lời Cố Giai Mính, nhưng ys thức trong đầu rất mạnh mẽ, phải đi bên kia. Đứa nhỏ luôn luôn không thích gây náo loạn đột nhiên có loại hành động khác thường này, Mặc Uẩn Tề lúc này quyết định: "Nghe đứa nhỏ, giữa hai người sinh đôi có cảm ứng rất kỳ diệu, bản thân bọn họ cũng không phải là con người, cảm ứng này hẳn là mạnh hơn. ”

Cố Giai Mính lúc này ôm đứa nhỏ đuổi theo bên kia, Mặc Uẩn Tề cũng đuổi theo, bảo Buck nhanh chóng báo cảnh sát, mặc kệ yêu tinh hay nhân loại, toàn bộ đều xuất động tìm đứa nhỏ.

Vừa đuổi tới ngoại thành, chỉ thấy không ít gà vịt ngỗng xếp hàng chạy về phía nam núi, không ít người đều đuổi theo gia súc nhà mình nuôi, sắc mặt cũng không đẹp, "Tà môn rồi, giống như sơn thần gia triệu hoán, trong lồng cũng không nhốt được, đều muốn chạy lên núi. ”

Một người dì khác nói: "Thực sự đừng nói, khi tôi còn nhỏ nghe ông tôi nói, núi này trước đây có một vị thần núi, khi ông vào núi để chăn cừu đã nhìn thấy, nhưng gia đình chúng tôi cảm thấy rằng ông uống quá nhiều rồi khoe khoang."

"Đừng nói nữa, việc này có chút tà môn, mau về nhà."

Chuyện này khoa học không thể giải thích, mọi người cũng có chút sợ hãi, cũng không dám nhắc lại, nhưng mà Cố Giai Mính nhìn trên bầu trời lại nhận ra, hắn kinh hỉ tiếp tục đuổi theo phía trước, "Là thằng nhóc! Nó triệu hồi động vật! Nó ở phía trước!"
  ————
Trong một sơn động đen kịt, Mặc Trạch Dương gắt gao ôm quả trứng vàng trong ngực, cẩn thận đánh giá chung quanh một chút, bắt nó không phải là một yêu tinh, mà là rất nhiều yêu tinh hợp lực bắt bọn nó, sau khi bắt được liền nhốt nó vào trong một cái lồng sắt lớn, giấu ở trong sơn động, bọn chúng cũng không gấp gáp ăn hắn, bởi vì bọn họ sinh ra nội chiến.

Cái đầu nhỏ của Mặc Trạch Dương rất thông minh, nó vẫn giả bộ ngủ, nghe lén bọn chúng nói chuyện, đại khái ý tứ là tiểu yêu tinh linh khí như vậy, người đầu tiên ăn có thể sẽ chiếm tiện nghi rất lớn, bọn họ không tin tưởng lẫn nhau, lo lắng yêu nào sẽ đem bọn họ cắn một miếng, như vậy người đầu tiên sẽ trở nên rất lợi hại, đám yêu tinh kia sẽ đánh không lại hắn, sau đó người kia lại đem bọn họ ăn tươi, sẽ trở thành tồn tại vô địch.

Lão tam luôn nghịch ngợm lúc này hẳn là ý thức được nguy hiểm, giả vờ như một quả trứng nằm sấp trong ngực ca ca, không nhúc nhích, nếu như không phải ngẫu nhiên lộ ra một chút ý thức nói cho Mặc Trạch Dương biết nó không có vấn đề gì, Mặc Trạch Dương đã hoài nghi nửa đường nó đã bị giày vò không còn mạng nhỏ.

Mặc Trạch Dương lắc lắc lão tam trong ngực, hít một hơi thật sâu, bộ ngực nhỏ phồng lên, nhóc không thể sợ hãi, nhóc muốn có dũng khí, nhóc hiện tại là anh lớn, muốn bảo hộ em gái nhỏ!

Đến bây giờ, Mặc Trạch Dương còn cho rằng lão tam là em gái, bởi vì lúc mới sinh ra đã muốn cùng nó chơi đùa tiểu thiên sứ, nhất định là em gái!

Bên ngoài yêu tinh nhiều như vậy, Mặc Trạch Dương trốn không thoát, chỉ có thể nghĩ biện pháp đem người khác gọi tới. Vì vậy, nhóc triệu tập các loài động vật nhỏ xung quanh! Nó tin rằng chỉ cần cha nhìn thấy sẽ tìm được nó.

Mặc Trạch Dương vuốt ve vỏ lão tam, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em. ”

Có lẽ là nghe hiểu lời ca ca nói, trên vỏ trứng màu vàng kim của lão tam phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, Mặc Trạch Dương nhất thời cảm giác được mình có khí lực, lão tam đem linh khí mình tích góp chưa dùng đến, đều truyền cho Mặc Trạch Dương. Trên người hai người lưu huyết mạch giống nhau, linh khí cũng không sai biệt lắm, Mặc Trạch Dương trực tiếp có thể hấp thu hết.

Mặc Trạch Dương vui vẻ ôm lấy lão tam hôn một cái, "Ngoan!"

Mặc Trạch Dương có khí lực, linh khí cũng sung túc, động vật trong núi nhiều lắm, không bao lâu liền triệu hoán một đám, những yêu tinh kia cũng ngoài ý muốn, "Sao đột nhiên xuất hiện nhiều động vật như vậy!"

"Có chuột?"

"Tại sao nhiều kiến như vậy!"

"Đó có phải là mèo rừng không?"

"Đi, hai người đuổi bọn chúng đi?"

-Dựa vào cái gì chúng ta phải nghe lời ngươi, sau khi chúng ta đi, ngươi ăn hai tiểu yêu tinh kia thì làm sao bây giờ?

Ngay lúc bọn chúng đang cãi nhau, một giọng nói vừa gian vừa nhỏ cười hì hì nói: "Vất vả các ngươi, đám tạp chủng!"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một mảnh tiếng kêu thảm thiết, Mặc Trạch Dương khẩn trương ôm chặt lão Tam, thừa dịp loạn, trong tay tụ tập một quả lôi cầu, trực tiếp đem lồng sắt chặt ra một cái lỗ lớn, ôm lão tam từ trong lồng bò ra, cũng không kịp thở phào liền lấy khối ngọc treo trên cổ ra, một ngụm ngậm trong miệng, dùng linh khí của mình bọc lấy trứng trong ngực, lại dùng ngọc che giấu khí tức của mình, chạy vào trong động, Mặc Trạch Dương cũng nghĩ kỹ, tìm một cái hố ẩn nấp vào, chỉ cần trốn đi, chờ ba đến là tốt rồi.

Mấy yêu tinh cảm nhận được thịt đến miệng còn chạy, nhanh chóng giết chết những tiểu yêu tinh có sức chiến đấu yếu, năm sáu yêu tinh đuổi theo vào sơn động, sau khi không cảm nhận được khí tức của Mặc Trạch Dương, nhất thời đuổi theo vào trong sơn động, vừa rồi bọn họ còn có thể cảm nhận được cỗ linh khí kia, hiện tại đột nhiên biến mất, trên người khẳng định mang theo bảo bối!

Có bảo bối thì làm sao bây giờ, cướp đi!

Con rắn mối cầm đầu dẫn đầu đuổi theo, âm ngoan nói: "Không thể để cho hắn chạy!"

"Vâng! Lão đại!"

Các tiểu đệ trong nháy mắt xông lên!

Nếu Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đến sớm một bước, khẳng định sẽ phát hiện, con thằn lằn này, chính là phiên bản mini của Cổ Điêu!

Hắn ẩn núp lâu như vậy, từ khắp nơi tập hợp được nhiều tiểu yêu tinh như vậy, chính là vì bắt được tiểu hồ ly Mặc Trạch Dương này, sau khi tích góp linh khí lại muốn báo thù. Không nghĩ tới vận khí tới ngăn cũng ngăn không được, bọn họ lại sinh ra một đôi tiểu yêu linh khí mười phần, hai hài tử này, có thể trợ giúp hắn gia tăng tu vi mấy trăm năm, như vậy hắn hóa thành hình người, liền có thể ở trong nhân loại  trốn tránh.

Càng đuổi theo vào trong, Cổ Điêu càng cảm giác bên trong có loại khí tức làm hắn chán ghét, nơi này hình như còn cất giấu cái gì? Nó nằm sâu trong lòng đất.

Thế nhưng, thật vất vả mới trộm bọn họ ra, hắn làm sao có thể buông tha?

Cổ Điêu bắt đầu sốt ruột, "Đuổi theo! Nhất định phải tìm được tiểu hồ ly kia!"

Mặc Trạch Dương dù sao cũng còn nhỏ, bước chân cũng nhỏ, chạy chạy liền cảm giác phía sau có yêu tinh đuổi theo, nó dùng lôi cầu từ góc tường đập ra mười mấy cái hố, mỗi cái hố lưu lại một quả bom lôi cầu, sau đó tìm một vị trí góc khuất, ôm lão tam liền trốn vào.

Mấy yêu tinh lang thang ở gần mấy cái hố mà Mặc Trạch Dương đập ra, thấy hố mới tự nhiên phải đi qua kiểm tra một chút, nhìn thấy bọn họ đến gần, tay nhỏ Mặc Trạch Dương trốn ở chỗ tối niệm một câu, liền nghe ầm ầm một tiếng, lôi cầu lưu lại toàn bộ nổ tung. Sau vài tiếng kêu thảm thiết, hai tên đầu dê yêu trực tiếp ngã trên mặt đất!

Mặc Trạch Dương bị dọa choáng váng, lúc nó cùng cha ném lôi cầu trên núi rõ ràng chỉ có thể nổ tung tảng đá!

Mặc Trạch Dương còn không biết lôi của mình có bao nhiêu tác dụng, hai tiểu yêu tinh kia dù sao tu vi cũng không cao, Lôi vốn là khắc tinh trời sinh bọn họ, hơn nữa Mặc Trạch Dương dùng lôi còn không phải lôi bình thường, là di truyền của cha hắn, cho nên lúc này hai tiểu yêu tinh này bị nổ ngất xỉu, sống chết không biết.

Còn lại ba người đều tức giận nghiến răng, lại tìm không thấy khí tức của Mặc Trạch Dương, "Tiểu yêu tinh này quá giảo hoạt! Đuổi kịp hắn nhất định lột da hắn! Lại gặm xương hắn!"

Mặc Trạch Dương chờ bọn họ đuổi theo phía trước, quay đầu chạy về phía một con đường nhánh đặc biệt chật hẹp bên cạnh, dù sao nó chỉ cần không bị ăn tươi, ba sẽ tìm được nó. Một đứa nhỏ chưa tới sáu tuổi, hiện tại cực kỳ bình tĩnh, trong ngực ôm lão tam đã an tĩnh lại, Mặc Trạch Dương nhất thời cảm thấy có khí lực, nhóc là đại ca, nhóc có trách nhiệm bảo vệ em trai em gái, không thể bị bắt được, nhóc còn có khí lực, còn có thể chạy! Hơn nữa nhóc không phải không thể trốn, bọn họ sợ sấm sét, đánh không lại liền đánh lén, ba ba đã dạy rồi. Trong bóng tối, Mặc Trạch Dương liền cảm giác được cuối con đường này, có cái gì gọi nó, nơi đó an toàn. Mặc Trạch Dương đột nhiên nhớ tới lời Cố Giai Mính dạy cho nó, khi nó gặp phải nguy hiểm, nghe theo bản năng của mình, bản năng của nó sẽ đưa nó thoát khỏi nguy hiểm.

Ngay sau khi Mặc Trạch Dương chạy vài bước, Cổ Điêu vốn đi xa lại hiện thân, gian cười nói: "Vật nhỏ, tâm nhãn còn không ít!"

Mặc Trạch Dương khẩn trương ôm chặt lão tam, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, quay đầu lại nhìn, bị ba yêu tinh vây quanh!

Hiển nhiên, mấy yêu tinh kia cũng không phải kẻ ngốc.

Mặc Trạch Dương được nuông chiều từ khi sinh ra lần đầu tiên bị bức đến tuyệt cảnh!

Xong rồi!

Nó sẽ bị ăn!

Mặc Trạch Dương mím môi, hít sâu một hơi, cái đuôi phía sau dần dần lộ ra, đem lão tam giấu ở phía sau, hai cái đuôi buộc chặt, cảnh giác nhìn chằm chằm yêu tinh trước mắt lớn hơn nó rất nhiều, sợ hãi cả người run rẩy, sợ hãi nói: "Không cần ăn em gái ta!" Lão tam giấu ở phía sau Mặc Trạch Dương lại bắt đầu vận chuyển linh khí cho anh trai, Mặc Trạch Dương một bên hấp thu, một bên cảnh giác nhìn bốn yêu tinh trước người.

Mặc Trạch Dương biểu hiện càng sợ hãi, Cổ Điêu làm địch nhân càng cao hứng, liền thích biểu tình sợ hãi của thức ăn, còn có tiếng kêu rên thống khổ khi bị cắn, đáng tiếc Cùng Kỳ không có ở đây, bằng không hai người bọn họ còn có thể cùng nhau hưởng thụ niềm vui ăn uống, "Yên tâm đi! Ta để anh em các ngươi đoàn tụ trong bụng ta!" Cổ Điêu thoáng cái lớn hơn hai thước, mở miệng to liền nhào tới, trong thịt vật nhỏ này cũng hàm chứa linh lực, hương vị so với tiểu cô nương càng ngon hơn!

Đúng lúc này, Mặc Trạch Dương cả người toát ra một vòng lôi quang màu tím, hai tay giơ phẳng, một quả bóng rổ lớn như vậy cũng không biết tại sao lại xuất hiện, tại thời điểm miệng lớn của đối phương há to đến lớn nhất, Mặc Trạch Dương tại chỗ nhảy lên, dùng hết yêu lực toàn thân đem lôi cầu kia nhét vào miệng Cổ Điêu!

Bị ép đến tuyệt cảnh, Mặc Trạch Dương xù lông!

Lúc trốn không thoát liền liều mạng với! Cho ngươi quỳ xuống gọi ba!

- Đi chết đi!

凸 (▼▼#)

Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đi tới chân núi, nhìn những con thỏ xếp hàng chạy vào trong sơn động, Cố Giai Mính đi theo liền vọt vào, lớn tiếng hô: "Mặc Trạch Dương!"

Lúc này chợt nghe ầm ầm một tiếng, bên trong xảy ra tiếng nổ mạnh, cả ngọn núi đều lắc lư theo một chút, trong sơn động bắt đầu rơi đá, mắt thấy sơn động sắp sụp đổ. Linh khí kia là của Mặc Trạch Dương, làm cha mẹ tuyệt đối không thể nhận sai, Cố Giai Mính cùng Mặc Uẩn Tề ôm lão nhị xông vào.

Sau khi cha ruột của con trai tìm tới cửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ