Hồi 74: Sự thật đêm tân hôn.

356 52 4
                                    

Ngày phiên tòa xét xử diễn ra, Kiều Trang cùng vợ chồng ông bà Nguyễn Hữu Thịnh đều có mặt, cô cũng gặp lại gia đình bên phía bị hại là mẹ và hai chị của nạn nhân Trần Thành Phương, người mẹ vận áo dài nhưng đen ôm bài vị của con trai lên tòa án chờ phán quyết công đạo, một không khí tang tóc phút chốc bao trùm.

Kiều Trang trầm mặc ngồi bên phía người nhà bị cáo chờ đợi để được trông thấy Thu Phượng nhưng chưa kịp gặp gỡ cô ấy thì đã để cho Kiều Trang gặp trước cừu nhân của mình đó chính là gã chánh án mà đến chết cô cũng không thể nào quên được gương mặt kia.

Gã ta ngạo nghễ bước lên vị trí thẩm phán chủ tọa, được giới thiệu là chánh án tòa án tối cao đích thân đến để xét xử minh oan cho người vô tội.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của gã và Kiều Trang chạm nhau khiến cho trái tim cô như thể bị một mũi tên sắc bén đâm xuyên thấu máu chảy đầm đìa. Gã ta thấy cô rồi, không chỉ nhếch miệng mỉm cười chẳng chút kiêng dè mà còn liếm nhẹ môi mình vô cùng đắc ý.

Ngọn lửa phẫn nộ và ê chề trong lòng Kiều Trang trỗi dậy nhưng cô cố ép mình dập tắt đi, bèn lặng lẽ cúi gằm mặt tránh né thái độ cợt nhả không hề che giấu của gã.

Rồi cũng đến lúc Thu Phượng bước ra vành móng ngựa trong bộ áo tù nhân sờn cũ, thân thể cô đã gầy đi rất nhiều, gương mặt xanh xao như là kẻ sắp chết. Kiều Trang bấy giờ mới ngẩng lên nhìn Thu Phượng, ánh mắt trao về không một giây lay chuyển nhưng Thu Phượng lại không nhìn đến cô mặc dù Kiều Trang đoán chắc cô ấy đã sớm nhận ra sự hiện diện của mình.

Chánh án và lúc này cũng đang là thẩm phán dùng cây búa gõ xuống mặt bàn một tiếng thật lớn để bắt đầu phiên tòa xét xử.

"Bị cáo Nguyễn Thu Phượng can tội cố ý giết người, cô và trạng sư của mình có lời gì để phản biện cho cáo buộc trên hay không?"

Thu Phượng lại không lên tiếng, chỉ có duy nhất trạng sư của cô tiếp tục cãi với trạng sư phía bên bị hại để tìm ra một kẻ hở giá trị trong lập luận, hòng giúp cô thoát khỏi cáo buộc cố ý giết người. Hai bên nói đến đỏ mặt tía tai, mồ hôi chảy dài trên trán mà không hề biết phiên tòa này sớm đã được định đoạt kể từ khoảnh khắc Kiều Trang nằm xuống chiếc giường ấy.

Thẩm phán ngồi nghe, nhàn nhạt mỉm cười, chung quy cũng chỉ là làm cho đúng quy trình không để lộ liễu quá mức, nhưng quyền hành sinh sát ở trong lòng bàn tay gã ta, muốn đổi trắng thành đen thử hỏi lúc nào mà chẳng được? Chỉ là có bao nhiêu kẻ dám đánh đổi để từ trong cửa chết khiến gã ta hài lòng ban cho một con đường sống mà thôi.

Kiều Trang nhìn gã, cô ghê tởm trước loại người độc ác hơn rắn rết, man rợ hơn cả sói lang này. Đúng là cô đã bị bà Thịnh lừa gạt để sa vào cạm bẫy, nhưng nếu điều này có thể giúp Thu Phượng thoát khỏi ngục giam vậy thì có lẽ...cũng xứng đáng...

Cô cười lạnh, âm thầm tự cảm thấy cay đắng cho chính mình.

Phiên toà ngày hôm đó kết thúc rất nhanh chóng, nhanh đến mức dường như chỉ vừa mới chớp mắt thôi thì đã thấy mẹ của người đàn ông tên Trần Thành Phương ngã gục xuống nền đất và bật khóc kêu gào thảm thiết cho cái chết oan ức của con trai mình, nhưng thẩm phán vẫn là lạnh lùng tuyên bị cáo Nguyễn Thu Phượng vô tội, được tại ngoại về với gia đình ngay lập tức.

[BHTT-VIỆT] NAM AI - TG CAM LAINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ