(cây cầu mà người chết phải đi qua để đến âm phủ)
Đêm, lặng lẽ phủ xuống. Trăng rằm treo trên nền trời âm u, chăn đệm nằm dưới đất tỏa ra ánh kim chói mắt. Ánh sao cũng không chịu yếu thế, đều đang tỏa sáng chiếu rọi nhân gian. Một luồng gió đêm nhẹ nhàng phất qua, mang theo chút hơi lạnh. Kẽo kẹt, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một bóng dáng nhỏ gầy từ trong lao ra.
"Tiểu. . . Tiểu thư, ngài đây là muốn làm gì?" Sáu gã thị vệ canh giữ bên ngoài đều dõi ánh mắt hồ nghi nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật hỏi.
"Tối nay bóng đêm không tệ, xuất phủ đi dạo một chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vươn cánh tay, nhàn nhạt trả lời.
"Khụ. . ." Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt ho khan mang ý chất vấn. Che mặt, mặc y phục dạ hành đi dạo? Tiểu thư coi bọn hắn như đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt sao?
"Không cho len lén đi theo, cũng không được bẩm báo với tướng quân phụ thân, nếu không. . . Hừ hừ!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ánh mắt bén nhọn quét qua bọn thị vệ, tả chưởng đột nhiên nâng lên, trong tay kẹp tú hoa châm tỏa ra tia sáng lạnh lẽo đâm về phía tròng mắt bọn thị vệ.
"Thuộc hạ thật sự là không trông thấy." Bọn thị vệ khẩn trương nuốt nước miếng, đồng thanh trả lời. Hôm nay trong sân, một màn tiểu thư dùng tú hoa châm dạy dỗ bọn Tuyên vương phủ đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in, bọn họ cũng không dám trêu chọc tiểu thư.
"Phụ thân nếu là đột nhiên tới tìm ta, các ngươi nên trả lời như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng cũng không hy vọng tướng quân phụ thân phát hiện không thấy nàng, sau đó mang theo một đám lớn thị vệ đi đầy đường tìm kiếm tung tích của nàng.
"Tiểu thư đã đi ngủ rồi, trước lúc ngủ người đã phân phó không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy." Bọn thị vệ đưa tay lau một giọt mồ hôi lạnh trên trán, sau đó cùng kêu lên trả lời.
"Rất tốt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, bóng dáng phút chốc đã biến mất. Khiêu khích người của nàng, là phải trả giá thật lớn. Thụy vương, ngươi cố ý muốn nạp ta làm phi sao? Tuyên vương, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết vậy sao? Ta tiễn hai ngươi đến cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà nga!
Trong thư phòng Thụy vương phủ --
Bốn phía góc tường đều đặt một giá cắm nến bằng sứ thanh hoa cao sáu thước (1 thước khoảng 0,33m), ở trên cùng những cây nến đang cháy giống như hoa lan nở rộ, mỗi một cánh hoa là một cây nến đỏ chập chờn. Giờ phút này Hiên Viên Diễm đang ngồi ở trên ghế, ngưng mắt nhìn bản đồ địa hình nước khác đặt trên bàn, mà ở phía sau hắn là quản gia nghiêm trang đứng.
"Vương Gia, giờ đã không còn sớm, ngài còn không đi ngủ sao?" Sắp qua nửa đem, quản gia nhẹ giọng nhắc nhở. Hiên Viên Diễm cuộn lại bản đồ trên bàn, từ trên ghế chậm rãi đứng lên, đem bản đồ thả vào một ngăn kín ở trên vách tường, một lần nữa trở lại bên bàn ngồi xuống.
"Bổn vương chưa buồn ngủ." Hiên Viên Diễm nhàn nhạt nói, đưa tay bưng ly trà trên bàn thong thả ung dung uống cạn.
"Vương gia, ngài tối nay hình như có chút là lạ." Quản gia kinh ngạc nhìn mắt Hiên Viên Diễm, nếu là bình thường, vương gia lúc này đã sớm đi ngủ rồi a.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đặc Công Tà Phi
RomanceTác giả: Ảnh Lạc Nguyệt Tâm Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nam cường, nữ cường. Độ dài: 335 chương