"Cái gì?" Hiên Viên Diễm nheo mắt, dung nhan tà mị đầy kinh ngạc cùng đau lòng. Hắn không nghe lầm chứ? Tốt lắm, nàng vì sao phải cắt ngón tay của mình a, chẳng lẽ ngại trong cơ thể quá nhiều máu sao?
"Tướng quân phụ thân tới tìm ta, tin tưởng ngươi đã từ trong miệng bọn thị vệ biết được rồi chứ?" Thân thể nhỏ nhắn co rúc trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt chứa ý cười nhìn Hiên Viên Diễm.
Tối nay tướng quân phụ thân che mặt xông vào Thụy vương phủ, nếu không phải là bọn thị vệ Thụy vương phủ sớm biết thân phận của người, thì tướng quân phụ thân làm sao có thể dễ dàng tiến vào phòng ngủ của nàng đây?
"Ân." Hiên Viên Diễm hơi ngẩn ra, tiếp gật đầu một cái. Bọn thị vệ đã bẩm báo với hắn, thật ra thì hắn đối với hành động che mặt dò xét Nguyệt nhi của Thượng Quan Hạo cũng là trăm mối không cách nào giải a.
"Nếu như ta nói cho ngươi biết, thật ra là tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay. Mà nguyên nhân tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay, chỉ là muốn dùng của ta đi nghiệm chứng một chuyện. Chỉ là cụ thể là chuyện gì, ta tạm thời sẽ giữ bí mật, như vậy. . . Ngươi sẽ nghĩ như thế nào đây?" Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má Hiên Viên Diễm, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt giữ chặt cổ Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng khẽ mở cười hỏi.
Thật ra thì nàng cũng không phải không muốn nói, chỉ là viên đá thủy tinh mà mẫu thân đã qua đời để lại vì sao có thể mở Địa Hạ Cung Điện, mà máu của nàng vì sao đến sau khi trưởng thành mới có thể làm nó biến sắc, trước mắt nàng vẫn không hiểu ra sao đây.
Hiên Viên Diễm nhíu mày, tròng mắt tập trung trên khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp cười đến phong tình vạn chủng: "Nguyệt nhi nếu lựa chọn giữ bí mật, nhất định là có nguyên nhân, ta sẽ tôn trọng ý kiến của Nguyệt nhi."
"Vậy nếu như ta nói cho ngươi biết, bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện. . . Nguyệt nhi muốn, ngươi sẽ thế nào đây?" Trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra khí thế cuồng ngạo.
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nụ cười bên môi Hiên Viên Diễm càng đậm. Lòng bàn tay cưng chìu vuốt ve đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa mắt nhìn thẳng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từng câu từng chữ nói: "Nếu Nguyệt nhi muốn bảo vật, ta liền đem hết toàn lực mang đến tay Nguyệt nhi."
"Bảo vật này có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi sẽ không sợ Nguyệt nhi lấy được nó rồi, có lẽ sẽ bất lợi đối với ngươi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ nhếch, sóng mắt trong veo lưu chuyển nổi lên chút tà mị.
"Ta không sợ, bởi vì ngươi sẽ không." Hiên Viên Diễm cười càng rực rỡ, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng chặt, khẳng định nói.
"Đúng, ta sẽ không." Trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đầy ý cười, thanh âm mềm mại đáng yêu trả lời. Được Hiên Viên Diễm hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ, trong nháy mắt trái tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt nóng lên.
"Nguyệt nhi, vậy ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, ta trở về phòng ngủ của mình đây." Ánh mắt lưu luyến hạnh phúc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm lúc này mới quyến luyến không thôi buông Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, chậm rãi đứng lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đặc Công Tà Phi
RomanceTác giả: Ảnh Lạc Nguyệt Tâm Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nam cường, nữ cường. Độ dài: 335 chương