Chương 45: Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả

5.2K 140 6
                                    

Khóe môi nở nụ cười lạnh lùng yêu mị, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người đi tới bên cạnh bàn. Đem ly trà để lên bàn, tiếp ngón tay của nàng chấm nước trà trong chén, ở trên mặt bàn viết xuống hai chữ.

"Đây là ý gì?" Dạ Dật Phong đi theo đến cạnh bàn, nhìn hai chữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt viết xuống, hắn khẽ nhướng mày.

"Ngươi nhìn thì biết, cần gì phải để ta lãng phí lời nói đi giải thích chứ?" Ánh nến đỏ rực quanh quẩn ở trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm cả người nàng giống như bị mây mù bao phủ, khiến người ta không cách nào dò xét.

"Điều kiện như thế nào?" Dạ Dật Phong thâm thúy quét mắt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong môi tràn ra thanh âm không chút gợn sóng.

Mái tóc nhẹ nhàng vung lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay ngồi ở trên giường, bắt chéo hai chân, hai mắt tỏa ra ý cười nhìn Dạ Dật Phong: "Giờ phút này ngươi, có tư cách cùng ta cò kè mặc cả sao?"

"So với đau lòng, ta có lẽ càng muốn lựa chọn nhức đầu." Dạ Dật Phong ngẩn ra, sau thản nhiên nói, nhìn như vô cùng bình tĩnh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thực ra trong lòng đang âm thầm bội phục.

"Vậy ngươi cứ chầm chậm hưởng thụ tư vị bị đau đớn hành hạ đi. Nhưng mà, ta có thiện ý nhắc nhở ngươi, loại độc này hàng đêm đều phát tác, mỗi lần phát tác thời gian không lâu, đại khái là ba canh giờ. Mà qua một canh giờ, cảm giác đau đớn sẽ tăng gấp bội nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không sao cả nhún vai một cái, mở miệng chậm rãi nói.

"Ngươi cho rằng ta thật sự không có biện pháp giải độc sao, trên đời cao minh dụng độc cũng không chỉ có một mình ngươi chứ hả?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Dạ Dật Phong không chỉ có không nổi giận, khóe môi ngược lại cười tà.

"Vậy ngươi tìm người giải a, trong lòng ta sẽ thay ngươi yên lặng cầu nguyện. Chỉ là, đừng trách ta trước đó không có cảnh cáo ngươi a, ngươi tốt nhất vẫn là đừng xúc động tìm người giúp ngươi giải độc. Ngoại trừ ta tự mình nghiên cứu thuốc giải, những thuốc giải khác nếu không hợp với độc trong người ngươi, rất có thể sẽ biến thành độc càng thêm độc nha. Đến lúc đó ngươi không chỉ hàng đêm đau đầu, có lẽ thân thể cũng sẽ dần dần thối rữa. Cuối cùng làm cho dung nhan khô héo, khi thân thể bốc mùi, chỉ sợ cũng là lúc trên đời thiếu đi một Thương Nguyệt thái tử phong lưu phóng khoáng, mà thi thể càng tanh hôi thê thảm không nỡ nhìn nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến rực rỡ, âm thanh rất dịu dàng, nhưng lời nói lại mười phần lãnh lệ tàn nhẫn.

"Ngươi nghĩ. . . Ta sẽ tin ngươi sao?" Dạ Dật Phong lông mày khẽ nhếch, hai mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Tin hay không tùy ngươi, dù sao đến lúc đó ta sẽ không để ý bịt mũi, hảo hảo thưởng thức thi thể của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nhếch lên, hai mắt tà mị đáp lại Dạ Dật Phong.

Da Dật Phong chợt cúi thấp đầu xuống, hai mắt đen nhánh loạn chuyển, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Ngay sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, đáy mắt ẩn giấu ý cười khó hiểu nói: "Được, ta đồng ý điều kiện ngươi đưa ra. Hiện tại. . . Ngươi có thể mang thuốc giải cho ta rồi chứ?"

Đặc Công Tà PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ