Chương 138: An Toàn Rời Khỏi

2.3K 47 2
                                    

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, gió thêm phảng phất, những đóa hoa đào run động trong gió như đang múa một điệu vũ xinh đẹp, mùi hương lan tỏa hòa vào trong gió. Hiên Viên Diễm và mười tên Ảo Ảnh đứng yên nhìn vật cản phía trước, vạt áo màu tím khẽ bay bay, bao bọc một mùi thơm ngào ngạt.

Con suối nhỏ này cũng không rộng bao nhiêu, chỉ cần nhẹ nhàng nâng chân lên, có thể thoải mái phóng qua.

Hiên Viên Diễm đứng lại nhìn dòng suối, dòng suối này căn bản cũng không phải là chướng ngại vật gì , cũng hạ lệnh cho mọi người dừng lại không được hành động thiếu suy nghĩ.

"Vương gia, hắn chính là Độc Vương, bọn chúng...bọn chúng..." Đôi con ngươi phát sáng, hoảng sợ nhìn bờ bên kia, một tên Ảo Ảnh thất thanh, chỉ về bên kia nói: "Tất cả bọn chúng điều chết rồi sao?"

Dòng suối trải dài thẳng tắp như một cây thông, hàng vạn phấn hoa đang hé nở, mùi thơm tràn ngập cả rừng đào. Cách bọn họ đứng không xa xung quanh điều là hoa đào, xung quanh toàn là bùn.

Mà bên kia con suối, xung quanh những cây đào lại không thấy bùn đâu, chỉ có những hòn sỏi mang màu sắc khác nhau như: đen, trắng, vàng, xanh và lục.

Đè lên những hòn sỏi đó chính là một đám người nằm vật xuống.

Vị trí của đám người nằm vật xuống, chỉ cách con suối nhỏ khoảng vài bước. cho nên nương theo ánh trắng, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn rõ vật bên kia, tổng cộng có bốn mươi mốt người.

Mà bốn mươi mốt người này, chính là nhóm người may mắn thoát khỏi sự công kích của Ông Đoạt Mệnh, nằm trong đóng ngổn ngang đó còn có Độc Vương.

Có thể thấy được toàn bộ hoa đào ở đây, vô cùng xinh đẹp như lạc vào nơi tiên cảnh tao cảm giác ở đây chẳng có một mối nguy hiểm nào, kỳ thực nó ẩn chứa sát khí làm người ta sợ hãi.

Gió đêm nhè nhẹ quất vào má Hiên Viên Diễm, đôi con ngươi không một tia gợn sóng quét mắt qua bờ bên kia, thanh âm mềm mại nhu mì kẽ cười nói: 'Bọn họ đã chết cả rồi."

"Nhưng là...cái chết của bọn họ không phải rất kỳ quái sao?" Tên Ảo Ảnh vừa dứt lời, chớp mắt nghi hoặc, ngón tay vốn chỉ hướng bên kia, cũng nhịn không được bỏ vào miệng cắn cắn.

Không thể nào ngửi thấy hơi thở của Độc Vương và bọn sát thủ, một chút cũng không có...cũng không hiểu nguyên nhân vì sao bọn họ lại chết.

Trên người bọn họ, cũng không có vết thương do đao kiếm,

ám khí, cũng không thấy máu chảy ra. Vậy ...nguyên nhân bọn họ chết, rốt cuộc là do đâu?

"Muốn biết tại sao bọn họ lại chết, rất đơn giản." Nghe lời nói đầy nghi hoặc của chúng Ảo Ảnh, biểu cảm trên khuôn mặt của Hiên Viên Diễm vẫn không thay đổi, sau khi nói xong giương tay lên.

Một luồng khí từ tay của Hiên Viên Diễm phóng ra, bay đến gần vườn đào sau lưng.

Những phiến đào tươi đẹp, ướt át, nhẹ lay động rơi xuống.

Hiên Viên Diễm lập tức dùng nội lực đem những cánh hoa đào đang rơi xuống, ngưng tụ lại, tỏa ra mùi thơm ngát nhưng sắc bén đầy khí thế, bay thẳng qua rừng đào bên kia, đập thẳng vào mặt đất trải dài đầy sỏi đá.

Đặc Công Tà PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ