Chương 53: Tạm thời vẫn chưa đến thời điểm

3K 58 6
                                    

Đầu xuân, thời tiết vốn đã se se lạnh, lại thường hay có mưa phùn, càng khiến không khí rét lạnh hơn.

Hề Hề cùng Nhã Lục và Ngữ Lam giục ngựa chạy trên thảo nguyên.

Lướt trong gió bụi mưa phùn, tố y cũng vì thế mà nhuốm ít mưa, nặng nề phiêu bay trong gió.

Cỏ cây trên thảo nguyên tuy không trải dài thành một biển xanh ngát, nhưng phong cảnh vẫn rất trong trẻo. Cỏ xanh ở trong mưa phùn mượt mà nảy mầm, màu xanh tươi mới, vô cùng bắt mắt.

Ngữ Lam và Nhã Lục, tâm trạng rất tốt, ngồi trên lưng ngựa ngân nga một bài ca.

Một hồi chuông vọng đến từ phía xa xa, lúc cao lúc thấp, thanh thúy du dương.

Hề Hề nâng mắt, phát hiện trước mắt, xuất hiện một người một ngựa.

Đến gần hơn một chút, Hề Hề nhìn thấy trên lưng ngựa có một người đang nằm, hai tay rũ xuống, mái tóc rối tung xõa ra như thác nước, phất phơ trên khuôn mặt.

Người này hình như đang bị thương, Hề Hề không đắn đo quá nhiều, bảo Ngữ Lam và Nhã Lục cưỡi ngựa qua xem.

Đến nơi mới phát hiện, trên lưng ngựa là một vị cô nương, nàng mặc trang phục dân tộc, mang trang sức vô cùng hoa lệ, dáng người yểu điệu thướt tha.

Ngữ Lam tiến lên giữ lại dây cương, con ngựa lại rất có linh tính, liền quỳ xuống bãi cỏ. Nhã Lục ôm vị cô nương kia từ trên lưng ngựa xuống, để nàng tựa vào một bên con ngựa, vươn tay vén ra mái tóc dài của nàng.

Một khuôn mặt vô cùng thánh tú hiện ra trước mắt Hề Hề. Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, khuôn miệng nhỏ nhắn, hàng mi dày đậm rũ xuống.

Nàng chính là con gái tộc trưởng Na Nhã, người trong lòng của Trầm Phong.

Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn là đi về hướng Âm sơn.

Hề Hề để ý thấy bên hông của Na Nhã có một vết máu lớn, liền ra tay điểm lại nguyệt đạo chỗ miệng vết thương, lệnh cho Nhã Lam thoa cho nàng một ít kim sang dược.

Nhã Lục khẽ lay thân mình Na Nhã dậy, lại cúi đầu gọi vài tiếng cô nương, môi Na Nhã giật giật, mi mắt nhúc nhích một chút. Ngữ Lam từ trong yên ngựa lấy ra một bình lan dạ hương, mở nắp đậy ra, đem vài giọt nhỏ lên miệng vết thương của Na Nhã.

Một lát sau, Na Nhã đã chậm rãi mở mắt ra, đờ đẫn nhìn các nàng.

Hề Hề toàn thân mặc tố ý, không mang khăn che mặt, sợ rằng mặc váy áo màu trắng sẽ bị người khác nhận ra nàng là Thánh Nữ.

"Ngươi là ai?" Na Nhã nghi hoặc hỏi, cảm thấy nữ tử trước mắt rất quen.

Hề Hề mỉm cười đáp, "Ta chỉ là một người qua đường. Ngươi bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Na Nhã kinh ngạc nhìn Hề Hề, chậm chạp bảo, "Ta không sao, ta chỉ bị thương nhẹ thôi, các ngươi không cần lo cho ta." Nói xong, liền lảo đảo đứng dậy.

"Ngươi bị thương không nhẹ, phải chữa trị ngay, nếu không sẽ gặp nguy hiểm mất." Hề Hê nói.

"Không phải chuyện của các ngươi!" Na Nhã lảo đảo muốn leo lên lưng ngựa, song còn chưa lên được đã lại ngã xuống, rơi vào hồn mê."

Khanh Mỵ Thiên Hạ (Thánh Nữ Tuyết Sơn) - Nguyệt Xuất VânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ