Chương 101: Một loan trăng lạnh

1.8K 30 0
                                    

Môi Hàn Tuần lại hôn lên môi Hề Hề, lần này đã không còn giống lần trước, không còn là mưa thuận gió hòa dịu dàng, mà là mang theo tình cảm mãnh liệt, không ngừng dây dưa, như ngọn lửa cuồn cuộn bừng cháy.

Ngón tay của hắn chậm rãi chạy dọc theo cơ thể nàng, miêu tả theo từng đường cong yểu điệu đầy đặn, hơi thở của hắn đi lại trên cổ nàng, mang theo sự nóng bỏng cuộn trào. Hề Hề xấu hổ oán hận nhắm chặt hai mắt, nhưng cơ thể nàng lại hết sức nhạy cảm, nàng cảm nhận được đôi môi nóng rực của hắn liên tục trượt xuống dưới, không ngừng cắn mút, không hề bỏ sót mỗi một tấc da thịt nào trên người nàng. Tay hắn nâng lên chiếc lưng mảnh khảnh của nàng, tay kia tách hai chân nàng ra, bàn tay nóng rực chậm rãi xâm nhập vào giữa hai chân.

Cơ thể Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, nàng ngừng rơi lệ, chợt ý thức được hôm nay nàng khó toàn thân trở ra.

Huyệt đạo bị điểm, cơ thể mặc dù không thể cử động, nhưng miệng vẫn có thể cử động, Hề Hề vắt ngang trái tim, muốn cắn lưỡi tự vẫn. Hàn Tuần vừa lúc ngẩng đầu trong một khắc ấy, đôi mắt mơ mơ màng màng bỗng nhiên nảy lên kinh hãi, nhanh chóng vươn tay bóp chặt cằm Hề Hề.

Ánh trăng mông lung len lỏi vào bên trong, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hề Hề là tuyệt vọng bi thương, ánh mắt Hàn Tuần là bi thương tuyệt vọng.

Không khí chợt đóng băng, Hàn Tuần như nghe thấy tiếng tim mình bay ra khỏi lòng ngực.

Sửng sốt, sợ hãi, tức giận, đau đớn, thương tâm, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc không ngừng tuôn trào, hắn như đánh mất tri giác cứ liên tục thở dốc.

Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu vừa rồi hắn chậm một bước, thì hiện giờ thứ hắn ôm lấy chính là thi thể lạnh như băng của Hề Hề. Hắn càng không nghĩ đến, Hề Hề nhưng lại cắn lưỡi tự vẫn, chẳng lẽ nàng chán ghét hắn đến vậy sao, cho nên nàng mới quyết chết để đoạn tuyệt với hắn.

Thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, áp chế không muốn và đau đớn như xé rách tim phổi xuống, khống chế cơ thể không ngừng run rẩy, đem sự kích động và dục vọng ban đầu hóa thành những gợn sóng vô hình.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ẩn dưới ánh trăng mờ, âm thầm mà sâu kín, thắm thiết mà hời hợt, bi thương trải rộng. Hàng mi cao ngạo ngày thường bay lên, hiện tại khóa chặt, vô cùng rối rắm đau đớn.

Hắn bi thương lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng nhặt lên váy áo trắng của Hề Hề, mặc lại quần cho nàng, rồi váy áo từng cái, từng cái một, động tác của hắn cực kỳ thong thả, mỗi một động tác đều hơi hơi tạm dừng, giống như đang nâng niu tình cảm tốt đẹp của mình.

Kế tiếp hắn mặc lại quần áo của mình, rồi chậm chạp ngồi xuống giường, ngồi lặng trước mặt Hề Hề, đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn Hề Hề thật sâu.

Qua rất lâu, hắn ngồi trước nàng, cúi người cúi đầu, lay đôi vai nhỏ nhắn mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp mờ mịt: "Hề Hề, vì sao ngươi phải làm vậy, vì sao chứ?"

Đôi mắt Hàn Tuần tràn ngập bão tố và ẩn nhẫn, hắn oán hận cúi đầu, vùi mặt vào vai nàng, rồi bỗng há miệng, hung hăng cắn lên đầu vai mảnh mai, để lại một vết máu hình loan trăng lạnh, giống như khắc lại trên người nàng tên của hắn.

Khanh Mỵ Thiên Hạ (Thánh Nữ Tuyết Sơn) - Nguyệt Xuất VânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ