Lời nói của Liệt Phong như một cơn lốc, thổi đến bên tai Hề Hề. Hề Hề cả kinh bàn tay mềm mại khẽ run lên, trang sức trên cổ tay phát ra "đinh đang" do va chạm nhau vang lên giòn tan.
Thật lâu sau, sau khi bình tĩnh lại, Hề Hề mới hiểu được ý tứ trong lời Liệt Phong. Nhưng vẫn không biết hắn rốt cuộc muốn giết ai? Là Diệp Khải Phong tướng quân sao?
Nàng không rõ đường đường là Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc cớ gì phải lặn lội đến Nam Triều, lại càng khó hiểu, hắn vì sao có thời gian rảnh rỗi đến quản chuyện của nàng.
Hề Hề đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Liệt Phong, nhợt nhạt cười nói: "Tả Hiền Vương, ngươi nói "hắn" là muốn nói ai vậy? Thứ lỗi Vân mỗ ngốc nghếch, không thể hiểu được ý của Tả Hiền Vương!"
Vẻ mặt Liệt Phong mù mịt gắt gao nhìn thẳng Vân Hề Hề, chầm chậm nói: "Không cần giả ngốc, người ta nói chính là Hàn Tuần. Hai người các ngươi dạo bước trong mưa, cũng tình tứ lắm!"
Hề Hề không nghĩ hắn lại biết chuyện nàng và Hàn Tuần cùng nhau dạo bước trong mưa, hơn nữa lại để ý như vậy, còn muốn giết chết Hàn Tuần. Là vì nguyên nhân gì? Hề Hề thật sự không rõ!
Nàng không khỏi cẩn thận đánh giá sắc mặt hiện tại của Liệt Phong, là âm trầm, ngay cả ánh mắt tiêu sái hiện tại cũng sâu tối hơn.
Nghĩ đến trước đây hắn giở đủ trò với mình, Hề Hề liền tức giận, nam tử này thật sự vô cùng khó đoán.
"Ta đi dạo trong mưa thì sao? Hiện tại ta không phải tù nhân của ngươi, nơi này cũng là Nam Triều không phải Bắc Thương quốc, chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!" Hề Hề thản nhiên nói.
Biểu hiện lạnh nhạt hờ hững của Hề Hề càng khiến sắc mặt Liệt Phong trở nên mù mịt hơn, hắn lạnh lùng nói: "Ta hiển nhiên có thể quản. Ta..." Hắn muốn nói hắn thích nàng, nhưng miệng lời chẳng thể nói thành lời, nói chính xác thì là không thể mở miệng được, ngày đó chính mình hết sức chắc chắn trước mặt nàng rằng nữ nhân chỉ để cưng chiều không phải để yêu, lời ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Hiện giờ nói ra chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Hơn nữa với thái lộ lạnh nhạt kia của nàng, khó chắc sẽ không chê cười hắn. Thảo Nguyên Chi Ưng Hoàn Nhan Liệt Phong, thế những cũng có lúc do dự không thể dứt khoát.
"Quản ta? Ngươi còn muốn quản ta nữa sao?" Những lời này như ngọn lửa, châm lên ngòi nổ về những chuyện trước đây giữa Liệt Phong và Hề Hề.
Hề Hề giận dữ nói: "Dựa vào cái gì chứ? Ngươi xem ta là ai? Tình lang của Diệp Từ Dung, sẽ nghe theo ý ngươi, rõ ràng nói thả ta đi, lại dùng cung tên bắn vào ngực ta. Ngay cả khi ta là... ngươi xem ta là ai?" Kỳ thật Hề Hề muốn nói, ngay cả khi ta là Thư Mã Thánh Nữ, ngươi cũng không buông tha cho ta, ép ta uống rượu độc, đùa giỡn với ta. Bỗng nhớ đến Liệt Phong vốn không biết mình là Thư Mã Thánh Nữ, Nên chợt cứng miệng, cùng lắm trong lòng càng tức giận hơn.
Liệt Phong đùa giỡn Thư Mã Thánh Nữ, hiện tại lại đi tìm nàng, hắn đang tính toán điều gì? Trong cơn thịnh nộ, Hề Hề lại không ý thức được mình đang ăn phải giấm chua của chính mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khanh Mỵ Thiên Hạ (Thánh Nữ Tuyết Sơn) - Nguyệt Xuất Vân
General FictionKhanh Mỵ Thiên Hạ (Thánh Nữ Tuyết Sơn) Tác giả: Nguyệt Xuất Vân 月出云 Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nữ cải nam trang, HE Edit: Y Phong Beta: Doanh Sơ Tà, Y Phong Số chương: 113 chương ---------------- Wordpress: https://wwhomesky.wordpress.com Facebo...