Pỏn nè~ nhưng mà nói thật nhá, vô tay tui là hỏng hết đó .-.) xem xong nếu ai bảo xoá tui sẽ xoá :v ah mà phần đầu chắc hơi tàn khốc á.
---
"Haizz sao dạo này ít người đến thuê thế nhỉ?"
Chủ nhà chuyên gia cho thuê phòng- nàng Mary xinh đẹp kiêu hãnh, một tay cầm gương một tay chỉnh lại tóc của mình, bên cạnh là cô hàng xóm Michiko đồng thời là một nữ pháp sư vô cùng xinh đẹp, nàng sử dụng các thuật tiên của mình làm nên những trang phục vô cùng đẹp đẽ, kiếm được khối tiền. Nàng nhìn Mary đang than vãn mà lắc đầu.
"Mỗi phòng đều có một cái gương, tối toàn bị cô chọc ai dám thuê"
"Gương đó chỉ để quan sát thôi mà! Vả lại ngoài tôi thấy bọn họ ra thì bọn họ cũng chả thấy tôi đâu"
"Nhưng sáng hôm sau cô lại lôi chuyện của họ cho người khác nghe thì sao họ chịu được"
"Tôi chỉ kể cho mỗi cô thôi mà"
"...cũng đúng"
Hai cô nàng say sưa nói chuyện lại không biết anh chàng thợ săn về từ lúc nào, anh trên vai vác một nam nhân vô cùng dễ dàng, vui vẻ chào hai cô gái rồi vào phòng.
"Ah mà Mary này, hôm nay bạn tôi với tôi có chút mệt, nên hi vọng cô có thể không phá cửa phòng tôi tối nay chứ?"
"Ah..." Mary thấy lần đầu tiên Naib mang nam nhân về nên có chút ngạc nhiên, thấy anh đột ngột gọi cô nên cô cũng chỉ ừ ừ hai tiếng. Đến khi cửa đóng lại, Michiko nhìn Mary.
"Dùng cái gương đó đi"
"..."
---
"Ưm..."
Victor nhíu mày từ từ mở mắt, ý thức về với hiện thực cậu lập tức ngồi dậy ngay. Bản thân giờ đây đang nằm trên trên chiếc giường loại Medium, căn phòng nhìn chung cũng không phải là nhỏ bé, nhìn khá gọn gàng. Không, giờ không phải lúc nhận xét căn phòng rẻ tiền này, quan trọng là giờ cậu đang bị trói! Và ai đó đã dùng phong ấn lên Victor, khiến cậu mất đi ma pháp hiện giờ! Phải rồi, ai đó, cậu biết là ai mà, dù không thấy Naib nhưng hơi ấm đó cậu có thể cảm nhận được đó là anh.
"Dậy rồi Victor?"
Naib thấy đối phương đã thoát khỏi liều thuốc mê mà vui vẻ hỏi, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười liền dập tắt đi. Victor không đáp lại anh? Đến giờ cậu vẫn như vậy sao? Né tránh anh!?
"Victor, cậu không có ý bỏ tôi đâu phải không?"
Naib lại gần cậu, trực tiếp đẩy xuống, tay chạm lên cổ cậu, như sẵn sàng có thể bóp nát cổ cậu bất cứ lúc nào nếu cậu không nói. Đúng...cậu không nói.
"A...a..."
Victor đau đớn, tay bị trói nhưng vẫn túm tay đối phương, hi vọng có thể khiến anh bỏ tay ra. Nhưng anh càng dùng lực ở tay, cổ bị anh bóp chặt hơn, càng khó cho cậu thở.
"Nếu tôi thả cậu ra, cậu sẽ nói lý do sao cậu bỏ tôi chứ? Tôi không nghĩ là cậu ghét tôi đâu"
Rồi Naib thả lỏng tay, cậu lập tức lấy lại khí, thở gấp không dám nhìn anh, cảm giác sắp tới cái chết, là như sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Identity V|Victor Granz] Mỗi câu chuyện là về anh chàng đưa thư
FanfictionTôi vốn là kiểu người không hay thích thứ gì đó lâu, ấy vậy mà cho đến khi ánh mắt tôi bắt gặp phải hình ảnh của anh, tôi đã chi hết 300r chỉ để mua đồ vẽ và vẽ chỉ mỗi anh :v cũng không ngờ có ngày tôi sẽ phải viết ra cái tác phẩm này chỉ để thỏa m...