Chương 44: Thừa nhận

2K 84 11
                                    






"Tại sao lại không thể thích chị cơ chứ? Rốt cuộc chị làm sai ở đâu?".

"Nếu thời gian có đảo ngược, chị cũng không bao giờ hối hận đã gặp em...".

"Em được lựa chọn giữa yêu chị hay không yêu, thế còn chị? Chị chỉ có thể lựa chọn giữa yêu em hay càng yêu em hơn!".

"...".

"...".

Trong lúc Chaeyoung hôn mê, trong đầu liên tục quanh quẩn những lời ngày xưa Lisa đã nói với cô. Trước kia nghe không có cảm giác, bây giờ nhớ lại, lại dâng lên đau lòng. Lúc Lisa nói những lời này, giọng ôn nhu như gió mát ngày hè, nhưng đau khổ trong ánh mắt có thế nào cũng không che giấu được.

"Tại sao? Tại sao trong thâm tâm lại đau đớn như vậy, tại sao? Bởi vì mình thích chị ấy sao? Đang đau lòng chị ấy sao?" - trong nội tâm một giọng nói vang lên...

"Không, Chaeyoung, chị ta đã gián tiếp hại chết cha mẹ cô, cũng hủy hoại nông trường, cô sao có thể thích chị ta? Chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu chị ta đáng sợ cỡ nào sao?" - thế nhưng, trong lúc cô đang do dự, thì một giọng nói khác vang lên.

Chaeyoung cảm thấy mình đang đứng giữa một vùng tối đen, những luồng ánh sáng chớp nháy rọi vào người cô, hai giọng nói không ngừng vang lên bên tai. Cô bịt tai lại, ngồi xổm xuống đất, sắc mặt đau khổ không chịu nổi.

Tại sao như vậy, tại sao lại như vậy, Lisa tỷ tỷ, em khó chịu lắm, tiểu Chaeng rất khó chịu...

Sáng sớm ánh nắng ấm áp rọi vào phòng bệnh trong bệnh viện, hàng lông mi rậm dài của Chaeyoung hơi co giật, tiếp theo đôi mắt chậm rãi mở, chỉ là vừa tỉnh lại chưa thể tập trung ngay, cô bị hoàn cảnh vốn có ở đây dọa sợ, căn phòng màu trắng, ra trải giường trắng, chăn mền, một màu trắng tinh.

Tại sao mình lại trong bệnh viện? Chaeyoung cảm thấy đầu sắp nổ tung, chuẩn bị lấy tay che trán, mới phát hiện tay trái đang bị một cánh tay nắm, cô theo bản năng chuẩn bị gỡ cánh tay nắm chặt cánh tay trái của cô, nhưng không cẩn thận kinh động đến người đó.

Irene đang ngủ cảm thấy cánh tay mình giữ chặt động đậy, liền tỉnh dậy, mở mắt thấy Chaeyoung đang lờ đờ nhìn cô, tóc hơi xốc xếch, hai con ngươi như sao trời nhìn cô vô hồn, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng càng tăng thêm một loại nét đẹp bệnh thái, để Irene ngẩn người, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.

Một lát sau, Chaeyoung hoàn toàn hồi tỉnh, đột nhiên giống như vừa ý thức được chuyện gì đó, chợt rút cánh tay bị Irene nắm chặt - "Em? Chị, tại sao chị lại ở đây?" - vẫn là giọng nói lạnh nhạt, lạnh như băng khiến hai chân mày thanh tú của Irene chau lại. Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, dù sao cũng do cô hại cô ấy mới bỗng dưng ngất xỉu.

"Hôm qua chị đột nhiên ngất, em liền đưa chị vào viện, bác sĩ nói gần đây tâm trạng chị không ổn định, thân thể..." - Irene ngồi trên ghế, rất bình tĩnh đem cánh tay vốn nắm chặt tay Chaeyoung cho vào túi.

Sau khi Chaeyoung tỉnh lại, chân mày vẫn không giãn - "Di động chị đâu rồi?" - nghe Irene nói xong, cô nhìn ngoài cửa lạnh nhạt nói.

[ lichaeng ] luỵ tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ