Bây giờ mới nhớ ra lúc sáng sớm Lệ Sa đã xuống nhà dưới tìm Thái Anh, hẹn là để mọi người trong nhà tụ họp lo giỗ quải thì cả hai sẽ có cơ hội được chơi cùng nhau. Lúc đó cô rủ nó lên đây chơi trò cha mẹ, nó hiểu ý bèn mang theo búp bê, hoá ra bây giờ có bạn mới đã không cần đến nó làm vợ nữa rồi.
"Bộ... bộ cô chủ hổng cho con làm vợ cô chủ nữa hả?" Thái Anh vẫn chưa dám mở cửa, chỉ biết đứng ở ngoài lí nhí nói vào đầy sự hụt hẫng.
"Tại hồi sớm Sa hông biết có em Linh Chi lên chơi mới rủ Thái Anh, mà trò cha mẹ thì chỉ có một người làm cha một người làm mẹ thôi, Thái Anh bây giờ đã thừa ra rồi. Đúng lúc Sa cũng đang thiếu một con hầu đặng phụ việc cho vợ Linh Chi, thường ngày Thái Anh mần chuyện này cũng quen rồi nên Sa tin tưởng giao việc này cho Thái Anh đó. Vào chơi nghen." Suy nghĩ của một đứa trẻ vẫn luôn đơn giản như thế, có sao thì nói vậy cứ mặc cho người nghe hiểu thế nào. Thái Anh tuy ngốc nhưng luôn hiểu rằng Lệ Sa không xem nó là bạn, nó chỉ là một con ở chẳng hơn chẳng kém.
"Thôi mà Lệ Sa, bạn ấy lỡ mang theo búp bê rồi thì cho bạn ấy chơi chung đi, em hổng cần ai hầu đâu." Linh Chi ngồi đó cảm thấy cách xử lý của Lệ Sa mà ngứa ngáy nên mới lên tiếng khuyên nhủ.
"Nhưng mà chị chỉ thích làm chồng của em thôi. Tại bình thường hổng có ai chơi chung nên chị mới rủ Thái Anh chớ thiệt ra cũng hổng vui vẻ gì. Thôi cho Thái Anh làm hầu đi."
Nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn thích Linh Chi hơn, em ấy vừa xinh, vừa giỏi, lại dễ thương nữa. Thái Anh tuy cũng xinh xắn nhưng với mấy bộ đồ cũ xì mặc đi mặc lại hoài, đã vậy còn phải làm việc xuyên suốt nên cứ thấy không được sạch sẽ cho lắm, nhìn chán thì thôi rồi.
"Chị đã rủ người ta thì cũng như là lời hứa rồi còn gì, mà hứa thì phải giữ lời. Chị nên cho bạn ấy chơi chung chớ nếu hông là sẽ bị diêm vương cho ăn thằn lằn, tới đó ráng chịu à nghen."
Lệ Sa vốn định không nghe lời khuyên của Linh Chi nhưng nghe đến cuối thì lại sợ xanh mặt, thằn lằn là cái con cô ghét nhất trên đời, nó chỉ xếp sau con ma, rắn, gián, cá sấu, chuột và hàng tá con vật ghê tởm khác thôi. Có thật là sẽ bị diêm vương trừng phạt thê thảm đến vậy không?
"Chị... chị sẽ cho Thái Anh một vai nhỏ..."
Trước đó có thoáng buồn vì Lệ Sa đã không thật sự xem nó là bạn, hay tệ hơn là cô xem thường nó nhưng nhắc đến việc được chơi cùng cô thì nó đã phấn chấn trở lại, liền chăm chú lắng nghe điều sắp được thốt ra từ miệng Lệ Sa.
"Chị có một ông bác, ổng làm quan to lắm, nhà ổng bự hơn nhà chị, cái sân rộng hơn nhà chị, tới cái bàn thờ gia tiên cũng siêu đẹp siêu khổng lồ luôn. Ổng già khúm già khú vậy mà cưới tận mấy người vợ còn sinh ra một bầy con. Chị thấy mình nên áp dụng đi, em tới trước nên là vợ cả, còn Thái Anh đến sau thì là vợ lẽ giống nhà của ông bác nghen."
"Em thấy cũng được, Thái Anh thấy sao?" Linh Chi nghe Lệ Sa nói vậy thì cũng gật gù tỏ vẻ ưng ý.
"Dạ miễn là con được chơi cùng là được lắm rồi ạ." Tưởng đâu làm con hầu ngoài đời rồi mà còn lên trò chơi cũng phải làm, nàng không muốn đâu, chỉ muốn làm vợ của cô thôi, sau khi nghe xong thì liền híp mắt cười nhưng thật ra chẳng hiểu khái niệm vợ lẽ vợ chẵn gì cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
HỒNG TRẦN [LICHAENG]
Short StoryThể loại: Phi logic, là nữ - nữ nhưng có thể có baby. Về phần văn phong có phần non tay, mong các bạn đọc thông cảm^^. *CẢNH BÁO: truyện có yếu tố nhạy cảm và phi logic (nói chính xác là thuần bách nhưng sẽ không bị rào cản bởi định kiến của xã hội)...