Chap 4:"Con không xin lỗi cậu ta đâu"

312 13 1
                                    

"Vương Tuấn Khải con làm gì vậy?" Dì Hồng từ bên ngoài đi vào nhìn Vương Tuấn Khải lớn tiếng. Nãy giờ bà chỉ đứng bên ngoài vách tường để xem xét bên trong ai ngờ Vương Tuấn Khải con bà lại mất lịch sự đưa miếng xương đùi gà cho Vương Nguyên ăn. Bà thiệt tình là thất vọng về đứa con mình nuôi suốt mấy năm trời này. Tính cách của nó tại sao không giống như bà mà lại tính tình khó chịu kỳ quái. Nay lại đưa xương cho Vương Nguyên ăn. Sở dĩ thằng nhóc đó không biết gì mà cứ để nó ăn vậy lỡ nó mắc xương thì sao, bà tức giận đến nổi lồng ngực phập phồng.

"Con đã làm gì đâu?" Vương Tuấn Khải còn giả bộ mà ngơ ngơ cái mặt vô tội ra nói với bà.

"Sao con lại gắp xương cho Vương Nguyên ăn, ngộ nhỡ thằng bé mắc xương thì làm sao. Bộ con không nhớ hồi mấy tháng trước con bị mắc xương? Con có cảm thấy khó chịu không?" Bà bất bình nói ra lần trước Vương Tuấn Khải bị mắc xương để cho con bà nhớ lại cái khoảnh khắc khi mắc xương sẽ khó chịu như thế nào.

Vương Tuấn Khải nghe đến mẹ mình nhắc tới lần trước mình mắc xương liền rụt hai vai lại nuốt nước miếng. Vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, ngày mà hắn mắc xương. Khi mắc xương cảm giác rất thống khổ, nuốt không được mà nhả cũng không xong. Nó cứ vướng vướng ngay cổ. Khi gắp ra thì cổ họng sưng lên đến mấy ngày sau nó mới hết.

"Dạ con xin lỗi mẹ" Vương Tuấn Khải nhột dạ mà cúi đầu xuống xin lỗi mẹ mình. Thiệt thì hắn thấy mình cũng thật quá đáng với Vương Nguyên. Nhưng cũng không thể trách cậu chứ tại cậu ta ngu ngốc không biết phân biệt được đâu là xương đâu là thịt gà chứ bộ.

"Xin lỗi mẹ làm chi! Xin lỗi Vương Nguyên này" Dì Hồng chỉ chỉ vào Vương Nguyên rồi nói.

"Con không xin lỗi cậu ta đâu" Vương Tuấn Khải bướng bỉnh không chịu xin lỗi Vương Nguyên mà còn lắc lắc người.

"Dạ không cần... đâu ạ" Vương Nguyên lắc tay đối với Dì Hồng rồi nói rằng không cần phải để Vương Tuấn Khải xin lỗi vậy đâu.

"Không cần cậu quan tâm" Vương Tuấn Khải liếc mắt qua Vương Nguyên tỏ ra khó chịu. Bây giờ trong mắt Vương Tuấn Khải cho dù Vương Nguyên có làm gì hắn cũng thấy ghét. Cũng không biết làm sao khi mới lần đầu gặp mà hắn lại không thích Vương Nguyên đến thế.

Dì Hồng giơ cao tay lên tính đánh đòn Vương Tuấn Khải một cái cho đáng đời ai ngờ hắn lại nhanh chân chạy nhanh ra ngoài trốn khỏi cái đánh của bà. Trên đời này Vương Tuấn Khải không sợ cái gì chỉ sợ mẹ mình đánh thôi. Khi đánh mẹ sẽ không nghĩ tình thân nương tay mà lại còn đánh mạnh hơn nữa nên mỗi khi mẹ giơ tay lên chuẩn bị đánh xuống thì hắn thừa cơ hội còn kịp mà chạy nhanh ra chỗ khác.

"Thôi Vương Nguyên con ăn đi" Bà ngồi xuống cầm đũa gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén Vương Nguyên. Tay không kiềm chế được xoa xoa mái tóc mượt mà, xem như đứa con trai chính mình đẻ ra mà đối đãi.

"Nhưng Tiểu Nguyên... có thể mang về nhà... cho mẹ không ạ?" Vương Nguyên rụt rè đưa mắt lên nhìn Dì Hồng. Bé không cần ăn đâu bé chỉ muốn lấy một ít đồ ăn ngon về cho mẹ cùng ăn là được rồi.

"Được chứ! Ở đây còn nhiều lắm để dì múc bỏ vào hộp cho con" Bà thật thương đứa bé hiểu chuyện này, chỉ mới vỏn vẹn 5 tuổi mà phải chịu nhiều khổ cực như vậy rồi. Múc đồ ăn vào hộp rồi gói lại cẩn thận cho Vương Nguyên khi cầm về sẽ không bị đổ ra một bên. Dì Hồng không tiếc chút đồ ăn này với Vương Nguyên mà bà còn cố gắng múc thật nhiều để thằng bé cũng như mẹ nó có thể ăn ngon bữa tối nay. Bà còn sợ múc như thế thằng bé và mẹ nó không đủ ăn mà còn cố ép thức ăn vào thật nhiều. Bà xem cậu như con của mình vậy.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ