Chap 63

203 7 0
                                    

Vương Nguyên nói không trách Nguyệt Nguyệt là đang dối lòng, từ một cơ thể lành lặn tự nhiên đâu xuất hiện một người làm bản phải bị thương nghiêm trọng đau đớn nằm trên giường bệnh, có thể sau này để lại sẹo hoặc tệ hơn di chứng cả đời trong khi cô ta chẳng mảy may bị gì. Không thể nào không ghét cay ghét đắng cô ta.

"Vương Nguyên… Vương Nguyên ơi. Giúp tôi với… bà nội tôi vẫn chưa được phẫu thuật… nếu quá một ngày sẽ chết mất, giúp tôi…".

Nguyệt Nguyệt cô ta quá mau nước mắt đi, nói khóc liền khóc, không gian yên tĩnh ban đầu đã bị cô ta làm cho ô uế. Cậu nhức đầu muốn chết mà cô ta vẫn cứng đầu phát ra tiếng khóc nỉ non, tưởng chừng đang có ai ức hiếp cô ta.

"Giúp cô tôi được lợi gì? Sao tôi phải giúp?" Vương Nguyên trơ mặt nhìn Nguyệt Nguyệt đầy khó hiểu, bộ dáng giả vờ ngơ ngác nhìn cô ta đặt câu hỏi.

"Sau này tôi nguyện làm trâu làm ngựa… mặc cậu sai bảo, cậu muốn tôi làm gì tôi đều không dám từ chối…".

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tình yêu nam nữ chắc chắn nam chính sẽ nắm lấy điểm yếu của cô ta mà thao túng… nhưng đáng tiếc đây chính là đời thật, có vay có trả, người làm tổn thương người khác nào đâu có thể dễ dàng sống thoải mái được. Vương Nguyên im lặng xem như không đồng ý giúp cô ta, chỉ khinh khỉnh nhìn cô ta.

"Tôi xin cậu đấy Vương Nguyên… làm ơn giúp tôi một lần này thôi. Làm ơn… tôi không có ý định muốn làm cậu bị thương đâu. Là tôi ngu dại, bị mất trí mới làm ra hành động tày trời đó… Vương Nguyên! Đừng như vậy mà… hãy giúp tôi...thả tôi ra… giúp tôi Vương Nguyên...".

Nguyệt Nguyệt chưa nói hết câu đã bị vệ sĩ lôi ra bên ngoài, mặc tiếng la hét cầu xin thảm thương. Chẳng ai quan tâm đến, bị xem như hòn đá mà quăng ra bên ngoài.

Bà đi đến xoa đầu Vương Nguyên, dịu dàng cất giọng lên nói.

"Tiểu Nguyên! Con muốn cô ta thảm hại ra sao cứ nói với mẹ một tiếng, cả gia đình cô ta cũng chẳng yên ổn đâu".

Vương Nguyên nặng nề thở dài ai làm thì người đó tự trả giá, không thể làm ảnh hưởng đến gia đình cô ta. Cậu không quá mức tàn nhẫn nhìn bà cô ta hấp hối mà không cứu. Cô ta đối xử với cậu ra sao không có nghĩa cậu sẽ đối xử với cô ta như thế. Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên chứ chẳng muốn làm ai phải khổ sở.

"Mẹ hãy đừng động đến ba mẹ cùng bà của cô ta, họ không biết chuyện gì. Còn cô ta có tội ắt sẽ có pháp luật trừng trị".

"Mẹ hiểu rồi!".

•••••

Mấy tuần tiếp theo trôi qua cơ thể hồi phục theo hướng tích cực, bột bó trên tay chân dần được tháo xuống. Chỉ mang nẹp cố định lại chân tay, tránh vận động mạnh quá sức ảnh hưởng đến xương cốt bên trong. Theo quá trình trị liệu, Vương Nguyên dần tập đi trong khoảng nhỏ, lâu sau đã dần quen có thể tự bước đi vào nhà vệ sinh. Cậu cố gắng từng ngày, đến ngồi vẫn theo bài tập của bác sĩ tập luyện không ngừng nghỉ.

"Tèn ten đố ai đến thăm em nè!" Bạch đi đến che lại đôi mắt to tròn, ra vẻ bí mật hỏi.

"Ai đó! Tối quá tôi không nhìn thấy rõ, anh đừng làm hại tôi" Dù rằng nghe được tiếng nhận ra người nhưng Vương Nguyên vẫn giả bộ cùng y diễn tiếp trò đùa.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ