Mới đây thôi Vương Tuấn Khải đến tuổi vào lớp 1. Mấy năm trôi qua thêm vào rất nhiều tình thân thiết đối của hai người mẹ. Mẹ Vương Tuấn Khải xem Vương Nguyên y như con trai ruột của mình, xem Vương Diệp là chị em thân thiết, đối với con trai yêu thương bao nhiêu thì bà cũng trao bao nhiêu tình thương đó cho Vương Nguyên.
Trước ngày khai giảng vào lớp 1, Vương Tuấn Khải được ba dẫn đi mua sắm thỏa thích đồ dùng học tập đều là giá cao trên trời, một cây bút viết đều quá 1 nghìn tệ, cặp sách ưu tiên loại da thú thật không cần nhìn giá chỉ cần thích là mua. Quần áo ở trường được đặt nhân viên may riêng, giày bóng loáng từ nước ngoài nhập về không dưới 3 đôi.
Tối đó Vương Nguyên theo thói quen đến nhà Vương Tuấn Khải chơi, cũng như thăm luôn bạn cá vàng ham ăn trong hồ kiếng. Chỉ mới bước qua ngưỡng cửa Vương Nguyên nghĩ mình đã vào nhầm nhà của người khác. Cậu sợ hãi vội đi ra xem lại hình dáng của ngôi nhà. Đúng là nhà của dì Hồng rồi mà.
"Con đứng ngoài đó làm gì? Vào trong dì có quà tặng con".
Vương Nguyên thấy dì Hồng mặt mày liền sáng rỡ, cậu không có đi nhầm nhà.
Trong nhà chất đống mấy thùng giấy carton, làm mất đi mỹ quan vốn đẹp đẽ của ngôi nhà. Vương Nguyên tìm kiếm bạn cá vàng ham ăn nhưng lại không thấy đâu, chắc chuyển đi nơi khác rồi. Đằng sau mấy thùng giấy carton Vương Tuấn Khải hì hục vật phẩm mới lạ đối với mình.
"Bạn đang... làm gì vậy? Mình chơi chung được... được không?".
"Bộ không thấy sao? Tôi đang chuẩn bị đồ dùng học tập để ngày mai vào lớp 1, bận lắm tôi không có thời gian rảnh như cậu đâu. Cậu không biết cũng đúng, cậu khù khờ quá trời ai cho cậu đi học chứ".
Đi học! Mà đi học là gì chứ? Chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy để vào lớp 1. Không biết đi học rồi bạn ấy còn thời gian để chơi siêu nhân biến hình với mình nữa không?
"Đi học... rồi bạn có về nhà ăn cơm với đi chơi với... với mình không? Mình rất... rất nhớ bạn".
Mỗi ngày Vương Nguyên đều mong có thể sáng sớm thật nhanh để tìm bạn Vương Tuấn Khải chơi, nhưng không biết sao ông mặt trời đi ngủ rất sớm cậu đành nghe lời mẹ mà đi ngủ theo. Cậu nhớ bạn ấy rất nhiều, bây giờ bạn ấy đi học rồi làm sao có thời gian đi chơi với mình.
"Không có về nhà, tôi ở trong trường luôn" Vương Tuấn Khải biết vào học lớp 1 thì chỉ học có nửa buổi sáng, phần còn lại sẽ đi về nhà. Nhưng không thể nào không nói dối Vương Nguyên, hắn muốn nhìn gương mặt mếu máo đó.
Nghĩ đến cảm giác không có Vương Tuấn Khải để chơi cùng, Vương Nguyên rủ mặt xuống buồn bã nhìn chằm chằm vào hai chân lấm lem đầy bùn của mình. Muốn khóc nhưng lại sợ bác sĩ nghe thấy nên cậu kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.
"Bạn không đi học, ở nhà chơi với mình thôi được không?".
Càng chọc Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải càng nghiện. Nhất là lúc tên khờ Vương Nguyên kìm nén không khóc mặt đỏ bừng y như con thỏ trong phim hoạt hình hay coi. Không biết ai nói cho nó nghe khóc sẽ bị bác sĩ cầm kim tiêm vào mông, đầu óc cậu ta đơn giản đến đần độn.
![](https://img.wattpad.com/cover/283418110-288-k977548.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau Thương
FanfictionTác giả: Cǎo Tên Truyện: Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau Thương Thể loại: Fanfic đam mỹ, hiện đại, ngược tâm, HE Lần gặp gỡ đầu tiên có được xem là quá ấn tượng, cậu thân hình gầy nhom nhem nhuốc với những vết bùn đất dơ bẩn ngước nhìn người con trai...