Chap 75

213 9 0
                                    

Vương Nguyên không biết Vương Tuấn Khải tại sao vẫn chưa trở về căn hộ kia, cậu chỉ suy nghĩ trong đầu chứ chẳng thất thố nói ra ngoài miệng.

Đáng ra hắn phải là người ở trong căn nhà này, sau này toàn bộ sự nghiệp ba mẹ gây dựng đều nhượng quyền lại cho hắn. Ngoài mặt giận dỗi miệng nói không xem hắn là con cái nhưng trong lòng lại khó chịu hối hận bởi chính những câu bản thân nói lúc đó.

Hắn xin nghỉ việc làm ở công ty cũ, theo ba mẹ học hỏi cách quản lý sự nghiệp công ty của gia đình. Đôi lúc dự tiệc rượu gặp mặt được nhiều tiền bối bạn hữu của ba mẹ.

Có người trung niên, có người đã già đến mức phải ngồi xe lăn. Ba mẹ nói với hắn phải không cần tỏ ra thân thiện lấy lòng, phải lạnh lùng quyết đoán để họ biết bản thân không dễ chọc vào. Hắn nhận ra muốn duy trì sự nghiệp lớn này thật quá khó khăn, suốt những chục năm nay ba mẹ hắn đã phải trải qua điều gì.

Lần này Vương Tuấn Khải ký được hợp đồng đầu tiên, cái giá đó quá hời khiến hắn vui mừng uống rượu quá độ. Thư ký gọi thông báo tình hình, sau khi nhận được câu trả lời từ bà chủ thì thư ký cùng với người lái xe tiến vào kéo hắn ra ngoài. Hắn rất nặng cộng thêm khoa tay múa chân khiến hai con người đó khổ sở nhét hắn vào trong xe.

"Tôi tự đi vào nhà được… không cần hai người đỡ đâu" hắn đang rất vui nha nhưng không biết từ đâu hai tên này kéo hắn về nhà. Hắn gạt tay tránh đi học, lảo đảo bước đi trên con đường đầy sỏi.

"Cậu chủ cẩn thận!".

Vương Tuấn Khải bấm chuông liên hồi đinh tai nhức óc, người giúp việc rửa bát trong phòng bếp còn không kịp rửa sạch tay đã vội đi ra mở cửa. Ngồi xuống giúp hắn xỏ dép nhưng đến cả mấy lần hắn vẫn chưa xỏ xong đôi dép. Hắn bực bội đá chúng văng ra xa, dứt khoát đi chân trần tiến lên căn phòng Vương Nguyên.

"Nguyên ơi… em ngủ chưa? Anh hôm nay vui lắm, lần đầu tiên ký được hợp đồng lớn… ức… ức… xem anh có giỏi không? Em khen anh một câu đi nha… anh nhớ em, nhớ rất nhiều".

Hình như do tác dụng của rượu biến Vương Tuấn Khải thành một đứa trẻ mít ướt, đứng bên ngoài cửa rụt rịt phát ra từng tiếng khóc cứng ngắc. Môi không ngừng nói:" Anh nhớ em".

Hắn nhớ cậu rất nhiều, nhớ lúc cậu đội nắng đem cơm đến cho hắn, nhớ lúc cậu chơi với đám đất trong lúc đợi hắn đi học về, nhớ cậu đòi hắn mua bánh macaron…

Chẳng biết từ lúc nào Vương Tuấn Khải đã tựa đầu vào cửa ngủ ngon lành, Vương Nguyên nghe ngóng bên ngoài bỗng nhiên im lặng lạ thường, cậu mở cửa, cơ thể hắn mất điểm tựa không tránh khỏi hắn đổ ầm lên người cậu. Khó khăn đỡ con người nặng nề lên giường ngủ.

Chịu khó lau mình cho con người đầy mùi rượu nồng nặc này, nhiều lần Vương Nguyên bị gắt mũi lợi hại hắc xì. Đúng là trước đây khi yêu quá mức mù quáng khiến cậu nhìn hắn ở điểm nào cũng sáng chói đẹp đẽ, hiện tại nhìn lại không khác gì tên nghiện rượu.

"Tôi bóp mũi cho anh tắt thở tử vong luôn".

Vương Nguyên nói là làm, cậu dùng ngón tay bóp chặt hai cách mũi Vương Tuấn Khải không để chừa một chút khe hở nào. Hắn bắt đầu thở không được nên khó chịu đẩy đẩy cánh tay cậu ra, sau khi buông ra thở hổn hển, thưởng thức một bầu không khí bị ngăn cách suốt mấy giây liền.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ