Chap 20: Rung động

210 12 1
                                    

Vương Tuấn Khải bị tiếng gõ cửa phòng thoát khỏi một phần suy nghĩ lung tung trong đầu hắn.

"Vào đi!".

Sau có hiệu lệnh người quản gia già dặn mới dám mở cửa cung kính đi vào. Hành động không được quá phận, vì thiếu gia ban đầu tính tình rất khó chịu, chỉ một sai sót liền bị thiếu gia khiển trách đến nhấc đầu lên không nổi. Theo thiếu gia từ lúc còn trong nôi, nên bao nhiêu tính khí, sở thích ông đều nhớ rõ trong đầu. Nhiều khi cái đầu già này cũng lúc nhớ lúc quên khiến ông phạm vào điều cấm kỵ thế là thiếu gia nổi giận đùng đùng làm mọi người trên dưới xáo xào lên.

"Có chuyện gì?".

"Thiếu gia! Hôm nay người giúp việc có nhặt được đồ vật này dưới giường cậu, không biết là đồ vật bỏ hay còn giữ lại nên tôi mới mạo muội lên đây hỏi ý kiến thiếu gia".

"Đồ vật?".

"Là chiếc móc khóa này".

Ra là chiếc móc khoá Vương Nguyên tặng hắn, giờ nhìn lại nó còn khó coi hơn lúc trước, không hiểu cậu ta suy nghĩ gì lại tặng hắn chiếc móc khoá tự chế quái quỷ này, không bỏ đi là không được, mất hết mĩ quang căn phòng của hắn. Trước kia hắn phải dặn quản gia vứt đi chứ, để cho khỏi lần nữa làm con mắt thẩm mĩ của hắn đi xuống.

"Là đồ vật tên ngốc Vương Nguyên tặng tôi, không đáng quan trọng. Ông vứt đi".

Quản gia ngoại lệ lần nữa lên tiếng: "Theo tôi thấy thiếu gia nên giữ lại, dù sao đó cũng là lòng thành cậu Nguyên tặng cho thiếu gia. Nếu vứt đi, cậu Nguyên biết cậu Nguyên sẽ buồn lắm" Ông khi nhìn đến Vương Nguyên lại nhớ đến dáng vẻ đứa con trai đã mất vì bệnh nặng của ông. Khiến ông ưu ái mà biết bao nhiêu thương yêu Vương Nguyên, đứa bé ấy tuy không quá xuất sắc như bao đứa trẻ bình thường, mà lại khờ khạo suy nghĩ còn giống như một đứa trẻ 5 tuổi. Bù lại rất ngoan ngoãn mà dễ chiều, ai cũng quý mến. Nhưng duy chỉ có một mình cậu Khải là ghét cay ghét đắng đều thể hiện hết trên mặt, nhiều lần ông thấy đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau nhưng lại bị tiếng quát nạt của cậu Khải làm cho co rúm sợ hãi, tự nhiên lòng ông đau như cắt...

"Mẹ tôi không trả đủ lương cho ông sao!".

"Dạ không... Xin lỗi cậu chủ".

Hết mẹ rồi hôm nay lại đến ông quản gia này nói đỡ cho Vương Nguyên, chẳng biết cậu ta có thuật chú gì khiến ai cũng thuận theo. Chưa nói đến thuận theo mọi việc mà còn nhiều lần len lén đổ vào tai hắn những việc làm tốt của Vương Nguyên cho hắn nghe, không biết đang cố gắng làm thay đổi hắn đối với Vương Nguyên ghét thành thích hay chỉ đơn giản được dịp thì nói.

Quản gia cầm gọn chiếc móc khoá trong tay lại hơi vuốt nhẹ tưởng như đang nâng niu một món vật trân quý, thiếu gia không biết giá trị của nó đặc biệt bằng bao nhiêu sự chân thành của Vương Nguyên, cậu ta mới vứt bỏ. Nói đúng hơn là thiếu gia chẳng một chút nào xem trọng Vương Nguyên.

•••••
Theo thói quen hằng ngày mặt trời vừa ló dạng Vương Tuấn Khải đã tỉnh, chưa vội tắm rửa mà dành chút thời gian lên sân thượng tập thể thao đến khi lưng áo đã thấm ướt mồ hôi hắn mới ngừng lại. Đâu dễ có thân hình rắn chắc khỏe mạnh như vậy, phải trải qua khổ luyện, cũng giống như trong cuộc sống muốn thành công phải nhận lấy sự tàn ác của cuộc sống bên ngoài.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ