Chap 69

186 10 2
                                    

Cả hai đi vào trong nhà, Bạch lễ phép lên tiếng chào mọi người còn không quên bắn ánh nhìn đầy khiêu khích lên người tên Vương Tuấn Khải đang bần thần ngồi trên ghế. Đã đến lúc nên xuất hiện để đánh dấu chủ quyền Vương Nguyên đang thuộc về y.

"Con là Bạch đúng không? Bác có nghe Tiểu Nguyên nhắc đến nhưng bác hỏi thằng bé không thèm kể nhiều về con" ai có thể làm cho Vương Nguyên rạng rỡ vui vẻ thì bà quý người đó, đối xử dịu dàng xem như ngầm đồng ý cho y cùng cậu qua lại. Thằng bé nên ở bên một người tốt hơn.

"Dạ! Vương Nguyên có nhắc về con sao? Thật đáng mừng mà, vậy mà em ấy còn tỏ ra ngại ngùng đối xử lạnh nhạt với con".

"Anh thôi đi! Tôi mới không thèm nhắc đến một người vô liêm sỉ như anh".

"Hình như có một người không hoan nghênh con nha" Bạch nhướng mày nhìn qua Vương Tuấn Khải.

"Tuấn khải! Con cũng nên lên tiếng chào hỏi đi".

Bạch giơ tay lên phía trước, khuôn miệng cười khinh thường với Vương Tuấn Khải. Công khai thách thức nếu hắn dám gây chuyện ở đây thử xem, người thiệt thòi chắc chắn là hắn.

"Chào!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng lên tiếng bỏ qua cái bắt tay đáng kinh tởm. Hắn nể mặt mẹ cùng Vương Nguyên nên mới tự hạ thấp bản thân xuống hoà nhã chào y một tiếng.

Vương Nguyên chính thức bị kẹp giữa Vương Tuấn Khải và Bạch. Cậu thân là chủ buổi tiệc nên tiếp đãi khách thật chu đáo, không nghĩ ngợi nhiều chủ động gắp cho y thức ăn.

"Anh ăn đi! Còn nhìn tôi làm gì?".

"Em cũng ăn cùng tôi" Bạch gắp trả lại một miếng thịt vào chén của Vương Nguyên.

"Nguyên! Hình như em thích tôm hùm đất đúng không? Anh lột cho em" Vương Tuấn Khải không kém cạnh lột hẳn chục con tôm hùm đất đưa vào chén cho cậu.

Vương Nguyên rất biết điều làm lòng hắn chua xót, trong khi hai chén thức ăn để trước mặt mà cậu chỉ ăn cái chén Bạch đưa đến. Hoàn toàn không thèm đụng đến món hắn gắp. Hắn nhìn bàn tay dính đầy dầu mỡ cùng vết bỏng trên lưng bàn tay, thật khó chịu nha, trái tim này chắc nó sinh bệnh rồi, hắn phải đến để bác sĩ chữa trị.

"Anh mang bánh kem đến cho em".

Vương Tuấn Khải bước đến bàn để bánh kem đến lúc quay lại thấy Vương Nguyên cùng Bạch vui vẻ cười nói. Y còn cúi đầu dựa vào đầu vai cậu, thích thú nắm bàn tay đang để trên đầu y. Ai có thể cho hắn biết tư vị hiện tại trong lòng là chua hay đắng, cánh tay run rẩy nắm thật chặt dĩa bánh đáng thương dần bị méo mó. Hắn không kìm chế được chỉ muốn đấm cho thằng Bạch một phát, chẳng những khiêu khích hắn mà còn bày ra hành động khiến người khác buồn nôn. Vương Nguyên đang có thành kiến với hắn nên không có việc cậu sẽ đứng về phe hắn, thằng Bạch được lợi thế nhiều hơn. Không nên làm ra những việc ngu ngốc khiến cậu thêm chán ghét hắn.

Kết thúc bữa tiệc trong không khí một người dễ chịu một người bức rức đây mình. Người bức rức đầy mình chắc chắn là Vương Tuấn Khải, không ai khác ngoài hắn. Chứng kiến trực tiếp cảnh Vương Nguyên âu yếm cùng Bạch mà hoàn toàn bất lực chẳng thể làm gì ngoài ngồi im chịu trận. Thật sự y có lợi thế nhiều hơn, hắn lỗi lầm trong quá khứ cộng dồn với hiện tại thì chất đống khiến cậu không thể nào tha thứ cho hắn một cách dễ dàng.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ