Chap 53

267 9 0
                                    

Chẳng biết vô tình hay cố tình, cứ lúc Vương Nguyên đến địa điểm nào cũng đều thấy mặt Bạch, y không biết là rảnh quá mức đến đi theo cậu hãy như lời y nói là có duyên mới gặp gỡ nhau nhiều như thế. Theo lý cậu phải cùng y trò chuyện nhưng y quá mức vô sĩ, gặp mặt rồi sẽ chẳng để yên cho cậu, cứ một mực đi theo lải nhải nói y hôm kia vừa giúp được bé gái kia một mạng.

"Sao em không khen tôi một câu nào thế?" Y hạ người muốn nhìn rõ gương mặt cúi gầm kia, y không thích nhất cái kiểu như đà điểu gục đầu của cậu, cứ như cậu đang nhận lỗi vì làm sai trái một việc nào đó.

"Anh cứu người chỉ vì muốn được tôi khen?".

"Không a! Em không khen thì thôi...".

Bạch bỉm môi im lặng không nhìn đến Vương Nguyên, cậu khi xưa chẳng phải là một cậu nhóc ngốc nghếch, luôn nói lắp, trong lời nói rất cẩn trọng và sợ hãi người ta sẽ hiểu lầm. Tại sao giờ biểu cảm hờ hững, lời nói đanh cứng, y suốt đời chẳng hiểu được Vương Tuấn Khải là được trời phật thương hay sao luôn ưu ái cho hắn những thứ tốt nhất, mà hắn ta có được lại lên mặt, chẳng xem trọng, để một con người ngốc nghếch ấy phải bao bọc bản thân lại thành một người vô cảm.

"Nếu không có gì... Tôi đi trước! Chào anh".

Vương Nguyên đẩy xe đẩy qua gian bán đồ gia dụng, mẹ buổi trưa sẽ ở công ty không thể về nhà dùng bữa, nên cậu mua hộp giữ nhiệt để chuẩn bị thức ăn mang đến công ty cho mẹ. Với lại tạp dề của bác làm bếp đã bị sờn cũ, vài chỗ còn bị thức ăn dính vào giặt không ra, chọn màu hơi tối một chút khi dính bẩn sẽ không thấy,...

Đi đến quầy bán áo sơ mi nam, Vương Nguyên lưu luyến đứng mải một chỗ, chẳng phải bị mê hoặc bởi giá trị và vẻ đẹp của chiếc áo mà là làm cậu nhớ đến một chuyện.

Trước kia Vương Nguyên thích nhất lúc Vương Tuấn Khải bận áo sơ mi quần tây, cứ hôm nào hắn bận áo sơ mi thì cậu suốt một buổi ngắm nhìn hắn chằm chằm. Cậu biết hắn rất chú trọng vẻ bề ngoài, ở nhà chính có người giúp việc ủi phẳng hàng ngày, ra ở riêng cậu chính là người trọng trách việc đó. Tối hắn thay ra, cậu liền tự tay giặt riêng, phơi khô ngoài nắng rồi mới đem ủi phẳng. Nhưng lần ấy vô tình chỉnh nhiệt độ quá cao, làm cháy đi một phần vải, mùi cháy khét nghẹt bay khắp phòng. Hắn tưởng có cháy, chạy ra thì thấy kẻ gây hoạ đang lúng túng lấy tay chà xát lên vết cháy.

"Cậu đang làm gì vậy?" Hắn nhăn mày gằn giọng, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh.

"Em không có... Chỉ muốn ủi chiếc áo cho anh... Mà lỡ tay làm cháy... Không sao, em giặt... Giặt là sẽ hết thôi" cậu sợ nhất những lúc hắn tức giận mắng cậu, dù biết hắn chẳng có lời nào dịu dàng với mình, nhưng cậu cảm thấy mình vô dụng, đến cả việc cỏn con trong nhà còn chẳng làm không xong.

"Không cần! Lần sau đừng bao giờ động vào việc gì nữa".

Hắn bỏ đi, cậu nắm chiếc áo trong tay. Hắn không cần chiếc áo, cậu chẳng nỡ nào vứt đi. Nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ ổn thoả rồi ra ngoài dọn bữa sáng.

Vương Tuấn Khải dù có vô tâm cả ngàn lần, lời nói như gai nhọn đâm sâu vào tim Vương Nguyên thì cậu vẫn một lòng hết mực yêu thương. Có thể nói hắn là mối tình đầu cũng như tri kỷ cậu muốn trao hết tâm tư cho hắn, mà hắn thật lòng không cần. Thì đành vô vọng, ly hôn rồi, mọi chuyện như hắn mong muốn. Mà cậu vẫn chẳng thể nào quên đi, nếu hắn hiện tại hồi tâm chuyển ý... Chắc có lẽ sẽ tha thứ cho hắn?

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ