Chap 55

274 13 0
                                    

Buổi tối, Vương Tuấn Khải đi làm về ghé qua mua thực phẩm nấu bữa tối. Hắn không biết chọn lựa cách nào cho đúng, khi thì thịt cá không còn tươi, khi thì rau củ héo úng. Bất lực nhìn quanh siêu thị, hạ mình nhờ người phụ nữ kế bên chọn giúp thực phẩm.

Trên bàn cơm Vương Tuấn Khải ăn không quá nửa bát, khẩu vị nhạt nhẽo ăn vài đũa liền không muốn ăn tiếp. Thêm cả người mệt mỏi đau nhức, đầu óc như muốn nổ tung.

"Anh no rồi! Khi nào ăn xong thì kêu anh, anh dọn dẹp" Hắn xoa xoa lên thái dương, muốn xóa tan đi cảm giác đau buốt. Liêu xiêu vài bước đi vào phòng, quần áo còn không thèm thay. Ngã mạnh xuống giường, co người lại vùi mặt thật sâu xuống gối đầu. Bộ dáng trong như đứa trẻ vừa bị mẹ bỏ rơi không để tâm đến. Hắn không chịu nổi rồi, bất cứ lúc nào trong đầu luôn hiện hình ảnh Vương Nguyên. Mỗi đêm trong giấc mơ đều hiện hữu, trách hắn sao lại bỏ rơi cậu, sao lại không thương cậu. Lúc đấy hắn chỉ biết ôm cậu vào lòng nỉ non vài câu anh xin lỗi.

Không biết câu xin lỗi đó trong giấc mơ hay đó là lời hắn thật tâm trong lòng muốn nói ra với cậu. Cũng như năm đó hắn hiểu lầm cậu ăn cắp giày đã không thấu đáo mà mắng cậu là đồ ăn cắp, dù rằng sau này biết được sự thật vẫn không cản đảm đứng trước mặt cậu xin lỗi. Vì cái tôi hắn quá lớn, nhận lỗi sẽ mất mặt. Nhưng suy đi nghĩ lại cậu đã bao giờ muốn hắn xin lỗi, cho dù hắn tổn thương, gây ra bao lỗi lầm quá đáng, cậu một mực bao dung bỏ qua. Còn hắn vì sao hèn hạ còn giữ cái tôi rẻ mạt trong người?

Bên ngoài phòng, tiếng vật thể va chạm xuống nền đất nặng nề. Vương Tuấn Khải xoa xoa đôi mắt, đứng dậy mở cửa phòng.

Nguyệt Nguyệt nằm trên sàn nhà, đau đớn ôm bụng lăn qua lộn lại. Gương mặt đỏ bừng ướt đẫm nước mắt, thống khổ vì cơn đau truyền từ bụng.

"Khải… Khải em… đau bụng" Câu được câu mất, cô với tay về phía hắn vang lên giọng nói yếu ớt.

Vương Tuấn Khải chạy đến ôm ngang Nguyệt Nguyệt chạy ra khỏi cửa, một mạch đi xuống cầu thang, ra tới đường lớn thì hơi thở đã đứt quãng. Vội vàng trấn an: "Em ráng chịu đau… anh đưa em vào bệnh viện…".

Cô sống chết bám víu vào lưng áo sơ mi của hắn, cô đau, đau vô cùng, bụng như có thứ gì đó đấm đá bên trong. Ngay từ giây phút hắn lạnh nhạt bước vào cửa phòng, cô nghĩ mình đã không chống đỡ nổi. Cô biết hắn đã hối hận rồi, không muốn ở bên cô nữa. Hằng đêm đều nghe hắn mơ màng nói lẩm nhẩm tên Vương Nguyên, nói hắn muốn quay trở về trước kia, muốn cậu đừng rời bỏ hắn…

Bất tiện vì tắt đường, đến nửa tiếng sau taxi mới chạy đến cửa bệnh viện. Hắn vô lực để cô nằm lên giường mặc cho bác sĩ vây quanh. Thăm khám xét nghiệm hai tiếng đồng hồ có kết quả. Bác sĩ thông báo cô bị đau ruột thừa phải lập tức chuyển sang phòng mổ, trước tiên phải hoàn thành tiền nhập viện thì bác sĩ mới nhận cuộc phẫu thuật.

Hắn suy sụp hướng bác sĩ cầu xin có thể mổ trước rồi chuyển tiền sau cũng được nhưng nhận lại là lắc đầu vô tình của bác sĩ. Tiền trong thẻ hắn đã chi tiêu hết cho cuộc sống hiện tại, chỗ làm ông chủ không cho phép ứng lương trước. Hắn gục xuống cạnh tường, lần đầu cảm thấy cả người vô dụng chẳng còn giá trị trong cuộc sống.

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ