Chương 107

108 16 0
                                    

Chu Tử Du cũng không dằn lòng được nữa. Dáng dấp cô như vậy càng khiến em khó kiềm chế. Em nâng mặt cô lên hôn, giọng em khàn khàn phả bên môi cô, "Chị thuộc về em, chị không thể bỏ em đi lần nữa". Ngay sau đó, em liền nhấn người xuống, cô ngửa đầu bật ra tiếng thở dốc, em ôm chặt cô, cùng cô tận hưởng khoái lạc.

Hơi thở em thơm mát lại tràn ngập mùi phụ nữ rót vào đôi má, lỗ tai và toàn thân cô. Cô như tan chảy dưới bàn tay nóng rực của em, vòng ngực em quyến rũ phập phồng, làn da sáng bóng áp chặt vào cơ thể mềm mại của cô, tựa như mối quan hệ giữa nước và thép. Mỗi một lần em chiếm hữu đều như sức mạnh tiến sâu vào linh hồn, khiến cả người cô như phiêu bồng rất lâu trên thiên đường vô pháp đáp xuống...

"Tiểu Hạ?" Bình Tỉnh Đào đặt dĩa trái cây lên bàn, thấy Sa Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm tivi đến mất hồn, không kìm được gọi cô.

Sa Hạ bỗng bừng tỉnh, bắt gặp Bình Tỉnh Đào cười gian trá, cô vội cầm một miếng táo, gò má lẳng lặng ửng đỏ.

"Ơ? Đỏ mặt, cậu nghĩ gì vậy?" Bình Tỉnh Đào cười trêu chọc.

Sa Hạ gượng gạo cắn táo, khẽ nói, "Không có gì. Chẳng phải mình đang xem tivi à?".

"À..." Bình Tỉnh Đào cố tình kéo dài giọng, ngó qua tivi một cái, cười cười, "Trông thấy phu quân của mình trên tivi, cảm giác rất tuyệt phải không?"

Lúc này, Sa Hạ mới nhận ra tivi đang phát sóng trực tiếp Chu Tử Du đọc báo cáo của chính phủ. Em ăn vận âu phục, vẻ mặt trầm tĩnh, giọng em âm vang hùng hồn, giống hệt như lần đầu cô gặp em, nhưng bây giờ lòng cô rất khó bình thường trở lại.

Nhìn gương mặt em nghiêm túc, nhìn phong tái em quyết đoán, cô bất giác nhớ đến em của buổi tối, nhất là trải qua tối hôm qua và sáng nay, sự dịu dàng của em, sự triền miên của em, sự săn sóc sau đó của em...tất cả chỉ như vừa kết thúc, bên tai cô còn vương vấn hơi thở và giọng nói của em.

"Đừng nói linh tinh." Cô lật đật thoát khỏi suy nghĩ hoang đường này, nhìn Bình Tỉnh Đào, cất giọng quan tâm, "Cậu chuẩn bị thi cử thế nào rồi?". Ngày hôm nay, Bình Tỉnh Đào nghỉ ngơi ở nhà, sắp đến ngày thi chuyển khoa, Bình Tỉnh Đào gần như phát điên, nằng nặc kéo Sa Hạ qua đây.

"Chuyện nhỏ! Cậu nhìn nè, đây đều là võ công bí kiếp của mình." Bình Tỉnh Đào đứng dậy, vụt chạy vào phòng sách, loáng cái cô ôm một chồng sách chạy ra, đặt trên bàn, "Có chúng, chắc chắn mình sẽ thi đậu."

Sa Hạ hiếu kỳ, lật ra xem, "Đây là... chữ viết của Nhã Nghiên?"

Bình Tỉnh Đào gật đầu lia lịa, cô mặc áo ở nhà thật to, tóc búi tuỳ tiện, có chút lười biếng và đáng yêu. "Nhã Nghiên nói đây là bùa để thi đậu. Hơn nữa, muốn làm một bác sĩ khoa ngoại thần kinh ưu tú, trước hết phải tìm một người thầy thích hợp."

"Nhã Nghiên chính là một người thầy tốt." Sa Hạ hiểu lầm tâm tư của cô.

Bình Tỉnh Đào cười che miệng, cẩn thận quan sát Sa Hạ, thăm dò cô lần  nữa, "Tiểu Hạ, cậu nói thật với mình đi, cậu không yêu Nhã Nghiên thật ư?".

Sa Hạ nở nụ cười, nâng mặt cô lên, nhìn cô nghiêm túc, đáp lời: "Mình không yêu Nhã Nghiên. Nhã Nghiên giống Bình Tỉnh Đào, đều là bạn tốt nhất trên cuộc đời này của mình. Con người có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn tốt, nhưng điều duy nhất không cách nào dành cho là tình yêu, cậu hiểu không?"

|SATZU| Hào Môn Kinh Mộng I - 99 ngày làm cô dâu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ