( Đôi lời không liên quan )

124 11 0
                                    

Ờm thì, không phải tui bí tình tiết nên viết cái này, chỉ là sắp tới Tết dương lịch rồi, tui muốn nói một chút tâm tư của mình.

 Cái này nó không liên quan thiệt, các bác next đi ngủ được rồi nhe (○` 3′○)

Mẻ Au này không chơi đồ, không chzn, không trốn từ bệnh viện ra, không tệ nạn, các bác đừng kì thị, tui yếu đuối lắm, tui đau o(TヘTo)

Nguyên cục dài dòng: Wattpad là nền tảng duy nhất tui dám tự tin thể hiện bản thân, tui có dùng Facebook, Instagram, Zalo, Twitter, nhưng chưa có cái nào tui dám đăng tải một bài viết nào của chính mình, tui lựa chọn sống ẩn cơ. Wattpad lập được cũng hai năm tui mới có dũng khí dùng để thỏa niềm đam mê của mình, nhân dịp gần hết năm âm lịch, tui muốn nói ra chút tâm tư của mình, nghe hơi tiêu cực và bùn ngủ đấy các bác (。・ω・。)

Như các bác để ý phần mô tả ở trang chủ Wattpad của tui, tui là người có n nhân cách, không phải do là trẩu tre thích đú ảo tưởng hay gì cả, bản thân tui thấy thế, tui tự biên tự diễn được, tui thường dùng những nhân cách khác để phân tích và phê bình chính bản thân tui, con người tui nhìn như một nhưng thực là mười. 

Nhân cách nào đấy của tui nói: Bà tạo một ặcc fb, một ặcc instagram, một ặcc twitter, duy nhất một cái zl, sao lại làm đến ba cái ặcc Wp zạy?

Khồng, mù công nghệ đấy, quên mật khẩu đấy, rảnh đấy. Ba đứa Wattpad như ba con người riêng biệt của tui, ở đây gọi tui là Au, vì tui tập trung làm truyện. Ở cái thứ gọi tui là Dưa, vì tui thích hóng dramu thầm lặng. Bé út gọi tui là Cá, ờm, vì tui hay sủi chẳng hạn, cái này pé pạn tui đặt cho, Cá Bakaa không lặn thì sủi, không sủi thì vào nồi o(* ̄▽ ̄*)ブ

Bé bạn của tui, tui gọi pé là mạn họa khống, con bé biết tui làm truyện, nhưng con bé chỉ thích đọc tranh ảnh cho dễ hình dung, lâu lâu tui quẹt đại mấy cái nhỏ nhặt cho con bé chiêm ngưỡng đầu óc phong phú của tui. 

Vì nhiều nhân cách, bản thân tui không bao giờ cố định một thứ gì cả, tui vô tư, vô quy luật. Tui nhận được lời khen thì sẵn sàng nhận lời chỉ trích, tui không cần người khác an ủi, vì tui có nhiều nhân cách mà ˋ( ° ▽、° ) , tui đâu sợ cô đơn, chỉ sợ bị gò bó thôi.

Như cô văn của tui nói, khi viết một câu chuyện dùng ngôi thứ ba, bản thân chính là người chi phối tất cả nhân vật, bọn họ sẽ có ít nhất một tính cách, một sở thích của người viết. Như Thẩm tiểu thư đi, tui có bé bạn cung Bạch Dương, nhưng xét con bé với Thẩm tiểu thư thì hai người không có mấy điểm chung, vì ảnh hưởng bởi cảm xúc của tui, nhân vật Thẩm tiểu thư này có khuynh hướng giống tui. Đố bác nào đoán được Thẩm tiểu thư trùng lặp cái gì với tui đó (. ❛ ᴗ ❛.)

Khi viết một câu chuyện, người viết phải đặt hồn mình hòa lẫn vào nhân vật, để có câu văn thực tế hơn, đứng đắn hơn, giàu cảm xúc hơn, người viết phải có trải nghiệm liên quan hoặc đã từng trải nghiệm cảm giác đó rồi. Sở dĩ bộ Kiều Thê lấy góc nhìn của nữ phụ quần chúng làm chính là vì cuộc đời tui khi ấy rất 'quần chúng', như một thành phần biệt lập trong câu vậy, có cũng được, không có cũng được. Ờm, nhưng nó vẫn sẽ khiến cho học sinh tâm trung đến mức đau đầu đấy(⌐■_■). Tui đặt mình vào Thẩm tiểu thư, tui có người cha rất hà khắc, tổng quát rất hà khắc, nhưng ông ấy chỉ là vì gia đình, nhiều lúc tui trách ông ấy không hiểu cho tui, không yêu thương tui, nhưng một nhân cách khác đã đá bay suy nghĩ đó và thay vào những câu nói tốt đẹp hơn, ông ấy không xấu, chỉ là đời khiến ông ấy xấu đi.

Tui đặt mình vào Diệp Nương, Diệp Nương có ý chí quyết tâm rất lớn, định hướng được là làm được, tui thì không giống vậy, tui với cổ giống nhau ở chỗ là bình tĩnh che giấu cảm xúc của mình, trước đám đông, có chuyện cũng không thể mất kiểm soát, chỉ có lúc bức bách mới phải vùng lên. Diệp Nương rất đáng thương.

Còn khi tui đặt vào chính cung của mình, bé Tam Công Chúa ấy, con bé rất tự tin, tuy hay bẻ mặt, nhưng con bé vẫn rất lạc quan, hòa nhập cực kì tốt với mọi người nữa. Thẳng thắng, vô điều kiện, trông đáng ghét, nhưng cũng đáng thương. Ai trong truyện của tui cũng đáng thương cả. 

Nếu các bác cảm thấy diễn biến câu chuyện nó cứ rời rạc, gây nhàm chán, một vài câu thoại vui chỉ khiến cho câu chuyện thêm loạn, hay là nó khó hiểu, ngôn từ thay đổi liên tục hoặc lặp lại liên tục, thì nó bị ảnh hưởng bởi chính tui. Có nhiều chuyện xảy ra trong một ngày lắm, một cơn gió không đủ mát cũng làm tâm trạng tui bị đảo ngược, có phải tui bệnh rồi không ( ͠° ͟ʖ ͡°)Một người bình thường không phải lúc nào cũng có tâm trạng như lá mùa thu được, chỉ có kẻ bệnh mới cảm thấy điều tốt đẹp nhất là điều bất ổn nhất.

Được rồi, bác nào đọc được thì chắc cũng đã buồn ngủ rồi ha, thời gian chương truyện được đăng khá lộn xộn, không có cố định được âu, các bác không cần chờ, không cần hồi hộp, không cần bất cứ cảm xúc nào cả.

Ngủ là tốt nhất ԅ(¯﹃¯ԅ)

Là người nhớn rồi thì giấc ngủ xa hoa lắm, hãy ngủ khi còn có thể nhé, gần tết rồi, ngủ nhiều không tốt, nhưng ngủ đủ, ngủ đúng giờ thì tết đẹp hơn phần nào đấy. Gác bỏ dramu trần đời và hưởng thụ giấc ngủ đi (~﹃~)~zZ

Tiện thể... một cục bột dài ngoằng mang danh Bạch Hạc Thượng Tiên ヾ(•ω•')o 

( Không có con hạc nào ở đây cả ------ )

( Không có con hạc nào ở đây cả ------ )

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
( 12 cs ) Kiều Thê Chớ Kiêu Ngạo!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ