12.

1.4K 194 17
                                    

"Nếu ngươi cười lên, thì sẽ trông như thế nào?"

--------------------
Lúc Pete uống đến hớp cuối cùng của tách trà còn chép miệng vài cái, gật gù cái đầu.

Chỉ là khi cậu dời ánh mắt của mình từ chén trà lên thì mới phát hiện hình như có gì đó không đúng.

*Thôi rồi, mình đang làm cái gì vậy.*

Để cứu vãn tình hình im lặng dưới cái nhìn khó hiểu của mọi người, Pete ngượng ngùng bảo:

- Cái này...ừm trà ngon lắm.

Nhưng hình như câu nói của cậu khiến mọi người còn khó hiểu hơn.

- Còn ngươi?

Lúc này Vegas đưa mắt sang Kai.

Kai thấy vậy liền lập tức trả lời:

- Thưa Ngài, trà ngon nhưng hơi đắng. Xin Ngài thứ tội, tôi cũng không uống hết nổi.

Vegas nghe câu trả lời của Kai xong, lại đưa mắt nhìn sang Pete.

- Còn ngươi, vì sao lại không đắng?

*Ơ, cái người này hỏi ngộ. Cảm nhận của mỗi người khác nhau. Làm sao ta biết được?*

Ừ thì cái đó Pete chỉ dám nghĩ trong lòng, cậu nhẹ lắc đầu, tìm ra một câu trả lời thích hợp.

- Không phải không đắng, có lẽ vì trước đây tôi đã từng uống qua những thứ đắng hơn, nên cảm thấy...trà này cũng vừa miệng.

Pete nói xong thì cũng không thấy Vegas có động tĩnh gì, cũng không biết mình có nói sai ở chỗ nào không.

Lúc không khí trở nên yên ắng đến đáng sợ, Pete đến thở cũng không dám vì sợ người khác sẽ nghe thấy tiếng của mình. Thì Vegas mới khẽ buông ra hai chữ:

- Được rồi.

Vegas vừa dứt tiếng thì Pete cũng thở ra một hơi dài.

* Cái tên này động tác không nhanh nhẹn lên được sao? Có hai chữ thôi cũng phải đợi cả buổi. *

Lúc Pete tưởng chừng như tên kia lại bày thêm trò gì, thì hắn lại nói:

- Bảo tất cả đi ra ngoài hết đi, khi nào cần ta sẽ gọi vào.

Sau khi Andy cho tất cả đi ra ngoài, chỉ còn bà đứng đó.

- Ngài Vegas có gì cần căn dặn?

Vegas cầm miếng táo đã được gọt sẵn bỏ vào miệng, ung dung nói:

- Tên đó, bà xử lý đi.

Andy gật đầu.

- Vâng, Ngài yên tâm.

Sau khi thấy có vẻ Vegas đã nói xong, Andy mới lui xuống:

- Vậy...nếu không còn việc gì nữa. Tôi xin phép...

- Khoan đã.

Vegas nhìn tách trà của mình ở trên bàn, anh cầm lên lắc nhẹ một cái rồi uống hết phần còn lại.

Andy sao có thể không hiểu ý của anh, trong lòng bà có chút vui mừng:

- Thưa Ngài, cậu ấy là Pete. Theo như thông thường, tôi đã đưa bọn họ đến nhà chung. Nhưng nếu Ngài muốn, tôi có thể bảo cậu ấy lập tức đến chỗ của Ngài.

TỬ PHONG THÀNH [VEGASPETE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ