20.

1.4K 198 15
                                    

"Hình như những việc bất thường, bất ổn, thậm chí là vô nhân tính ở đây, dường như lại rất đỗi bình thường."

--------------------------

Lúc Pete nghe anh ta có ý định muốn cho cậu tá túc.

Thật ra Pete có chút đắn đo.

Nhưng với bộ dạng của cậu bây giờ, quả thật cũng không biết phải tiếp tục làm gì.

Nên Pete cảm thấy, cứ quyết định như vậy trước đã.

Pete đi theo đằng sau anh ta, trên đường đi chàng thanh niên kia cũng có kể cho Pete nghe một ít chuyện.

Anh ta nói rằng rất cảm ơn Pete vì đã cứu mình. Anh ta có nhà ở chỗ này, nếu Pete muốn có thể để Pete tá túc một thời gian.

Đi một đoạn đường rẽ trái rẽ phải nhiều lần, cuối cùng cũng đến nơi.

Pete đứng trước một căn nhà cũ, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Lúc này chàng trai kia gõ tay vào cánh cửa vài cái, ở bên trong chẳng mấy chốc có người chạy ra.

Một gã đàn ông vừa mở cửa đã trưng ra bộ mặt hết sức hoảng hốt, nhưng vừa ngó qua Pete đứng bên cạnh lập tức thu hồi biểu cảm đó lại.

Pete cảm thấy có điều gì đó bất bình thường.

Chỉ là cảm giác đó không đủ lớn để ngăn bước chân của Pete bước vào căn nhà cùng anh ta.

Cánh cổng trước cửa đóng lại, Pete đi vào bên trong.

Pete có chút sửng sờ, rõ ràng bên ngoài nhìn vắng vẻ như vậy, nhưng bên trong lại rất đông người.

Chỉ một hành lang hẹp đủ hai người đi, nhưng từ lúc bước vào đã có hàng tá các gã đàn ông đi ra đi vào.

Pete định hỏi anh ta thì anh ta chỉ cười cười rồi nói nhẹ với Pete:

- Không sao, người quen của tôi.

Nói rồi anh ta dẫn Pete đến một căn phòng.

Pete vừa bước vào căn phòng đó, đã thấy có một người đàn ông đang xoay lưng về phía mình. Hắn ta đang ngước nhìn chiếc màn hình ở trên cao. Trên đó là hình ảnh được ghi lại của toàn bộ ngôi nhà này. Thì ra đến cả ngay cánh cổng trước khi nãy cũng có lắp máy theo dõi. Đoán chừng anh ta đã biết từ lúc Pete bước vào.

Lúc này không khí xung quanh có gì đó mờ ám. Pete chưa kịp suy nghĩ thì cánh cửa phía sau lưng đã đóng lại.

Chàng thanh niên kia đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía gã đàn ông đang ngồi trên ghế.

- CHỦ NHÂN. LÀ TÔI SAI RỒI, XIN ÔNG HÃY THA CHO TÔI.

Pete cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy anh ta một mực run sợ, cuối đầu sát xuống sàn.

Gã đàn ông kia xoay chiếc ghế lại, nở ra nụ cười khà khà nhìn anh ta rồi nói:

- Khi nãy bọn tao đã tưởng xổng mất mày, không ngờ mày lại chủ động quay về đây.

Anh chàng kia lê đầu gối bò về phía hắn, ôm khư khư đôi chân cầu xin:

- Tôi đã biết sai rồi, xin ông hãy tha cho tôi. Từ bây giờ tôi không dám bỏ trốn nữa. Xin ôn hãy niệm tình tôi vừa mới mang về cho ông thêm một người nữa. Đừng vì thế mà giết tôi.

TỬ PHONG THÀNH [VEGASPETE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ