"Trong thâm tâm của Lee: -_- *Anh đành phải trở thành người hùng thầm lặng rồi* "
-----------------------------
Sáng sớm tinh mơ, khi mà ai cũng đang chăn ấm nệm êm thì có ba người không hẹn mà lại gặp nhau.Andy đẩy một bàn thức ăn sáng bà chuẩn bị tới, thì gặp ngay Tankul. Lúc này Lee cũng đã quần áo chỉnh tề tới giờ kiểm tra tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.
Ba người bọn họ nhìn nhau, cũng không biết Vegas ở bên trong đã đi hay chưa.
Tankul vì một đêm hôm qua ngóng chuyện mãi, ngủ cũng không được.
Anh làm sao có thể bỏ qua việc Vegas vì một thằng bé mà không về tòa lâu đài, mà ở lại chăm bệnh cả một đêm.
Cho nên sáng sớm ra anh đã phải phi ngay đến đây, âu là cũng sợ bỏ lỡ phải chuyện gì thú vị.
Lee đẩy nhẹ cửa, ba người họ bước vào.
Đập ngay vào mắt họ là bóng dáng Vegas vẫn ngồi trên chiếc sofa gần đó. Mặc dù bệnh viện đã đặt ngay một chiếc giường to đùng bên cạnh.
Nhưng anh vẫn ngồi đó, dựa lưng vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt nhắm nghiền, cái đầu khẽ cuối xuống.
Tankul nhẹ nhàng đánh giá.
- Woww unbelievable!!!
Sau đó anh xoay người sang nói với Lee.
- Cậu thấy sao, tôi có nên chụp cảnh này lại để giữ làm bằng chứng không. Nếu mai mốt thằng nhóc này có cãi, tôi sẽ lấy ra đối chứng.
Lúc này người ngồi ở trên chiếc sofa nhẹ nhàng nói một câu xanh rờn.
- Anh cứ thử đi.
Tankul giật mình vội rút lại lời nói.
- Này, chú thức dậy rồi còn giả vờ ngồi đó làm gì.
Thật ra Vegas rất đề phòng, từ lúc nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa là anh đã tỉnh.
Lúc này Vegas mới mở mắt, anh ngồi thẳng dậy, lắc đầu vài cái cho chiếc cổ ngồi cả đêm được thư giãn.
Anh nhẹ nhàng đứng lên, bước đến chiếc giường của Pete rồi quay sang nhìn Lee một cái.
Lee nhanh chóng đi tới, lập tức trở thành một bác sĩ chuyên nghiệp. Kiểm tra từ đầu đến chân cho Pete, dưới cái nhìn của Vegas.
Lee nói cho Vegas sơ lược tình trạng của cậu nhóc trên giường, đại khái rằng các chỉ số trong cơ thể cũng dần tốt hơn, nhịp tim cũng đập ổn định.
Thật ra đối với Lee mà nói thì trường hợp của cậu nhóc này quả là phước lớn mạng lớn. Đến bây giờ mỗi lần anh thử tưởng tượng đến cái cảnh nếu tự dưng mình nhảy thật mạnh tông vào cửa kính đến vỡ mặt kính ra, rồi từ tầng ba rơi xuống. Anh lại thấy rùng mình.
Thật ra nghĩ đến đó thôi anh cũng thấy rằng mình chẳng có cái gan lớn như vậy đâu.
Lỡ đập mạnh quá nát cả cái đầu anh rồi sao.
Cho nên nhìn Pete nhịp thở ổn định nằm trên giường. Lee cảm thấy thật là vi diệu.
Nhưng mà lúc này Vegas lại khẽ chau mày, nghe qua một lượt báo cáo của Lee rồi vẫn không thấy hài lòng chút nào. Anh hạ giọng hỏi Lee.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỬ PHONG THÀNH [VEGASPETE]
FanfictionĐôi lời từ tác giả: - Vì mến mộ tuyến tình cảm của VegasPete nên mình viết truyện này. - Truyện hoàn toàn lấy bối cảnh cũng như tình tiết khác so với truyện gốc (vì mình chỉ xem phim, chưa đọc truyện gốc ạ). - Là câu chuyện về VegasPete ở một bối...