"Anh ta định ám sát mình à!"
------------------------------
Cứ như thế cho đến một hồi lâu sau, Pete cảm giác có hơi mỏi chân. Lúc này cậu mới nhẹ nhàng mở mắt ra, hài lòng mà hít một hơi thật sâu. Định bụng sẽ quay trở lại giường.
Cơ mặt của Pete vừa mới thả lỏng được một chút, thì khi cậu xoay người lại, bất ngờ thấy một bóng hình như tượng tạc đứng ở đó.
Làm Pete giật hết cả mình.
Cậu cũng chẳng biết mình đã trưng ra biểu cảm gì, chắc là có chút hốt hoảng. Nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng thu lại cái vẻ mặt ấy.
Pete khựng lai một chút, nhưng nếu cứ đứng như thế này cũng không ổn.
Cậu đành tiếp tục bước chân của mình đi đến giường.
Bởi vì có chút lúng túng, nên cơ thể Pete tự động nhanh nhẹn bước đi mà quên rằng mình đang bị thương. Cho nên mấy vết xước trên da vì động đậy mạnh làm cho Pete bị nhói đau vài cái.
Pete khẽ nhíu mày nhưng cũng ráng đi nhanh đến giường bệnh, vừa tới cuối giường đã vội ngồi xuống.
Vegas bắt gặp cái nhíu mày của Pete thì mở miệng hỏi.
- Có làm sao không?
Pete chưa có dám nhìn Vegas, cũng không ngờ tự dưng anh ta hỏi như vậy. Trong phút chốc mở miệng không được.
Vài giây sau cũng chưa thấy Pete trả lời, nhớ lại lời Lee nói, "chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng sẽ thấy đau." Rồi lỡ gây ra chấn thương gì thì sao?
Vegas mới bước tới chỗ đầu giường, đưa tay định nhấn cái nút màu đỏ.
Lúc này Pete cũng thiệt là nhanh nhạy, thấy Vegas chuẩn bị ấn nút liền hốt hoảng trả lời:
- Tôi không sao.
Anh ta nghĩ gì mà định nhấn cái nút đó.
Pete còn nhớ hôm qua bác sĩ Lee đã phóng tới trước mặt cậu như thế nào.
Bây giờ cậu có làm sao đâu, mới chỉ đau một tí thôi.
Vegas nghe thấy thế thì thu tay lại.
Lúc này bầu không khí lại rơi vào trầm tư.
Thật ra cũng không quá là khó hiểu, bởi vì giữa Pete và Vegas cũng chẳng tồn tại chuyện gì liên quan đến nhau để mà nói.
Huống hồ Pete cũng phải thừa nhận rằng đứng trước một người như Vegas, dù anh ta không làm gì cũng khiến cho cậu có chút e ngại. Đôi mắt sắc bén đó làm cậu muốn nhìn cũng không dám nhìn thẳng.
Cho nên bọn họ cứ như vậy mà im lặng một hồi lâu.
Thật là bức bối muốn chết.
Pete trong lòng thầm nghĩ, vì sao anh ta không làm cái gì khác hoặc tìm chỗ ngồi ở đâu đó.
Sao phải đứng gần bên cạnh thế này.
Pete thì trong lòng mắng tới mắng lui, còn Vegas lại chỉ cố định mắt ở một chỗ.
Anh tự hỏi vì sao bây giờ Pete lại không lên tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỬ PHONG THÀNH [VEGASPETE]
FanfictionĐôi lời từ tác giả: - Vì mến mộ tuyến tình cảm của VegasPete nên mình viết truyện này. - Truyện hoàn toàn lấy bối cảnh cũng như tình tiết khác so với truyện gốc (vì mình chỉ xem phim, chưa đọc truyện gốc ạ). - Là câu chuyện về VegasPete ở một bối...