Chương 276

816 14 0
                                    

Sáng sớm hôm sau, Kim Ân Hi gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.

"A lô, Ân Hi." Giọng của Thẩm Thanh Lan vẫn còn ngái ngủ.

"An, cậu đoán xem sáng nay tớ thấy gì?"

"Thấy gì?"

"Có người đăng nhiệm vụ, ai giết được KING sẽ nhận được một trăm triệu tiền thưởng, làm hắn bị thương nặng sẽ nhận được năm mươi triệu tiền thưởng, ngay cả thành viên của BK cũng bị treo thưởng với những mức giá khác nhau. Cậu nói xem, rốt cuộc là ai có hận thù sâu sắc với KING mà chơi ác như thế: Nếu để tớ biết là ai ra nhiệm vụ thì tớ nhất định sẽ đi cảm ơn người đó, đúng là vì dân trừ hại mà. Tớ vừa thấy có năm người nhận nhiệm vụ rồi." Giọng Kim Ân Hi đầy hả hê.

Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói: "Là tớ làm."

"Hả? Là cậu... Cái gì? An, cậu là người cậu treo nhiệm vụ?" Kim Ân Hi kinh ngạc kêu lên, suýt thì ngã khỏi số pha.

"Ừ, là tớ." Thẩm Thanh Lan khẳng định lại, chứng minh Kim n Hi không nghe lầm.

"An, cậu vì Eden?" Kim Ân Hi suy nghĩ một chút liền hiểu.

"Không hẳn vậy." Những món nợ cũ vẫn chưa tính với KING, lại thêm lần này chuyện của Eden, nợ mới nợ cũ cộng lại, chỉ bao nhiêu đây vẫn còn nhẹ chán. Nếu không phải vì bản thân đang mang thai thì cô đã tự tay giết chết KING rồi.

"Nhưng mà An à, dù làm vậy cũng chắc gì đã giải quyết được KING chứ? Người bình thường chẳng ai dám chọc vào KING, mà người đồng ý vì tiền đi giết KING, e là cũng chẳng có bản lĩnh đó. Cậu làm vậy không phải là lãng phí tiền của sao?"

"Tớ chỉ cần bọn họ gây phiền phức cho KING, để hắn không rảnh lo những chuyện khác là được rồi. KING khó đối phó, nhưng đàn em của hắn thì chưa chắc."

Kim Ân Hi vỗ đầu một cái, "An, cậu thật thông minh, sao lúc đầu tớ không nghĩ tới điều này chứ."

"Nếu đã biết rồi thì cậu giúp tớ theo dõi bọn họ. Bao giờ có tin tức, nhớ báo cho tớ một tiếng." Từ hôm nay, cô bắt đầu dọn về Đại Viện ở. Dù là ở nhà họ Thẩm, hay là ở nhà họ Phó thì cũng đều không tiện làm việc, nên phải giao cho Kim Ân Hi chú ý tin tức.

"Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ đi. Lần này nếu còn không lột được một lớp da của KING thì tớ sẽ theo họ hắn luôn." Kim Ân Hi nghiến răng nghiến lợi nói, trước đây cô cũng từng thua trên tay KING.

Nói chuyện điện thoại với Kim Ân Hi xong, Thẩm Thanh Lan không còn buồn ngủ nữa. Cô dứt khoát dậy nấu một tô mì ăn, rồi trở về nhà họ Phó.

Thẩm Quân Dục tới đón cô, để đổ vào cốp sau rồi trêu ghẹo: "Người ta về nhà sẽ mang quần áo, còn em thì mang dụng cụ vẽ tranh."

Thẩm Thanh Lan ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc kệ anh trai trêu chọc.

Thẩm Quân Dục hỏi cô: "Tối qua ngủ không ngon sao?"

Thẩm Thanh Lan gật đầu, "Vâng, không quen lắm." Thẩm Quân Dục cười nhạo em gái, "Hoành Dật vừa mới đi, em liền ngủ không quen. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi."

"Có câu cưới vợ quên mẹ. Đợi chị Hề Dao về nhà mình, để em xem anh còn giống như bây giờ không."

Thẩm Quân Dục liền im bặt. Từ sáng sớm, Phó lão gia đã bắt đầu ngóng chờ Thẩm Thanh Lan. Thấy cô về, ông liền cho người cách hành lý của cố lên lầu.

Thẩm Thanh Lan không mang theo nhiều quần áo, mà mang nhiều dụng cụ vẽ tranh về. Từ khi thân phận Lãnh Thanh Thu của cô lộ ra, Phó lão gia đã chuẩn bị cho cô một phòng vẽ, nhưng cô chưa từng vẽ ở nhà họ Phó nên căn phòng đó luôn bỏ trống, lần này mới có dịp dùng đến.

Thẩm Quân Dục bày dụng cụ vẽ ra hết, rồi từ chối lời mời ở lại chơi của Phó lão gia. Hôm nay anh có hẹn đi ăn với Ôn Hệ Dạo nên nhất định phải trở về.

Phó Tĩnh Đình đến bệnh viện chăm sóc Cổ Bác Văn, trong nhà chỉ còn Thẩm Thanh Lan, Phó lão gia, dì Triệu, và dì phụ trách nấu cơm mà Phó Hoành Dật mới thuê.

Ăn trưa xong, Thẩm Thanh Lan đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên hẹn cố ra ngoài uống trà.

Thẩm Thanh Lan hỏi địa chỉ, thấy không xa Đại Viện nên đồng ý.

Lúc cô đến chỗ hẹn, Vu Hiểu Huyền vẫn còn chưa đến. Cô bèn ngồi trong góc vắng đợi cô ấy, trước mặt đặt một ly nước lọc.

Vu Hiểu Huyên vừa bước vào cửa, Thẩm Thanh Lan liền nhận ra sắc mặt cô nàng rất khó coi. Đến khi Vu Hiểu Huyền ngồi xuống, cô mới thấy rõ sắc mặt cô ấy trắng bệch.

"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Lan hỏi.

Vu Hiểu Huyên không nói gì, chỉ cầm ly nước trước mặt Thẩm Thanh Lan uống cạn, sau đó mới vỗ ngực một cái, nói: "Thanh Lan, vừa nãy tớ sợ muốn chết."

Vu Hiểu Huyên kể lại một màn kinh hồn mình vừa trải qua cho Thẩm Thanh Lan nghe.

Thì ra, Vu Hiểu Huyên lái xe đến đây mới phát hiện không có chỗ đỗ xe. Vì vậy, cô đỗ xe ở hầm để xe của một tòa nhà gần đây, rồi đi bộ đến đây.

Có điều, cô vừa đi lên lề đường thì có một chậu hoa từ trên cao rơi xuống vỡ tan tành ngay trước mặt cô. Chỉ cần cô đi nhanh thêm một giây thôi, chậu hoa đó sẽ rơi trúng đầu cố. Dù cô không chết thì cũng sẽ biến thành một kẻ đần rồi.

"Không biết ai lại đặt chậu hoa sát mép ban công như vậy, không biết nhà mình ở gần đường đi sao, chẳng may rớt trúng người ta thì làm thế nào. Hôm nay là do tớ may mắn, lúc đó có điện thoại nên tớ dừng lại nghe. Nếu không có cuộc gọi đó thì chắc bây giờ tớ đang ở trong bệnh viện rồi." Vu Hiểu Huyên nói, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Cậu nói cậu vừa lên lề đường, thì chậu hoa từ trên cao rơi xuống?"

"Ừ, gần đây có một tòa nhà, lầu một cho thuê để buôn bán. Lúc tớ đi tới tòa nhà, thì có một chậu hoa rơi xuống. Tớ thật sự sợ chết đi được, còn ngẩng đầu lên nhìn xem có phải ai đó vô ý đụng phải chậu hoa không, nhưng không thấy ai trên ban công cả, có lẽ là do gió thổi mạnh khiến chậu hoa rơi xuống.

Vu Hiểu Huyên gọi phục vụ lấy thêm một ly nước, uống hơn phân nửa mới nói tiếp: "Cũng do tớ may mắn, không đến mức mất mạng. Lát nữa tớ sẽ đi mua vé số, ha ha."

Nói hết nỗi sợ ra rồi, Vu Hiểu Huyền lại ung dung trở lại, không bị ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi. Nhưng Thẩm Thanh Lan thì lại nhớ kỹ chuyện này.

"Thanh Lan, cậu có biết Phương Đông và Lý Bác Minh đang bên nhau không?" Vu Hiểu Huyên vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.

"Từ bao giờ vậy?"

"Hình như mới có mấy ngày thôi, tối qua tớ gọi điện thoại cho cậu ấy mới biết. Hai người đó tiến triển nhanh thật đấy, lúc cậu kết hôn còn chưa quen nhau đâu."

Thẩm Thanh Lan không hề ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Bác Minh, cô đã đoán được kết quả sẽ như thế. Lý Bác Minh thích Phương Đông, tình nguyện chờ cô ấy. Theo tính cách của Phương Đồng thì cảm động rồi động lòng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thổi.

"Tớ thấy Lý Bác Minh tốt hơn Định Minh Huy nhiều. Cặn bã như Đinh Minh Huy chỉ xứng với bà già kia mà thôi. Thanh Lan, chắc cậu không biết, gần đây Đinh Minh Huy đang ầm ĩ đòi ly hôn đấy."

Thẩm Thanh Lan nhướng mày: "Chuyện này là sao?"

"Tớ nghe nói là bởi vì vợ của Đinh Minh Huy, tên Lưu gì gì đấy, trước kia mua một căn nhà trong thành phố, đón ba mẹ và em gái Đinh Minh Huy lên ở. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng ba mẹ anh ta lại muốn ở chung với con trai. Hai người họ không ưa con dâu lớn tuổi hơn con trai mình, nên luôn tìm cách soi mói."

"Tớ đoán là Đinh Minh Huy muốn làm gì đó cho ba mẹ mình, nhưng vợ anh ta không đồng ý, muốn đuổi hai ông bà về quê. Chắc chắn là anh ta không đồng ý, nên hai người ầm ĩ rồi đòi ly hôn."

"Trước đó nữa, chẳng biết ai nói chuyện Phương Đồng là con gái của Phương Thừa Chí cho Đinh Minh Huy nghe, lúc đó anh ta đã đòi ly hôn một lần rồi."

"Sao cậu biết mấy chuyện này?" Thẩm Thanh Lan hỏi. Gần đây Vu Hiểu Huyên đang quay một bộ phim mới, theo lời Hàn Dịch nói thì cô nàng bận rộn tới mức không có thời gian ngủ nghỉ, thì lấy đâu ra thời gian quan tâm chuyện của Đinh Minh Huy.

Vu Hiểu Huyên ngượng ngùng nói: "Là do trùng hợp thôi, trong đoàn phim tớ có người ở cách vách nhà Đinh Minh Huy, biết rất rõ chuyện nhà anh ta. Giờ cơm trưa, người đó tám chuyện nhà anh ta cho chúng tớ nghe. Tới hỏi lại có phải Đinh Minh Huy chúng ta quen không, thì đúng là anh ta."

"Nếu Định Minh Huy và Phương Đồng đã chia tay thì sau này chúng ta đừng quan tâm đến anh ta nữa. Lần trước tớ nghe nói cậu và Hàn Dịch định đính hôn, đã chọn được ngày chưa?".

Nhắc đến việc này, vẻ mặt Vu Hiểu Huyên xu xuống, "Đính hôn gì chứ, chị đây không muốn lấy Hàn Dịch."

"Lại làm sao nữa?"

Vu Hiểu Huyền bực bội nói: "Còn chẳng phải là do ba Hàn Dịch sao. Lần trước ông ta chạy đến chỗ tớ, nói tớ là con hát, mồ côi, xuất thân không tốt, không xứng với Hàn Dịch, không cho tớ vào cửa nhà họ Hàn, mắng tới trước mặt cả đoàn phim."

Thẩm Thanh Lan không ngờ còn có chuyện này nữa, "Thái độ của Hàn Dịch thế nào?"

"Tớ không nói, nhưng có người trong công ty nói cho anh ấy biết. Đêm đó, anh ấy về nhà họ Hàn, không biết hai người họ nói gì hay làm thế nào, mà ngày hôm sau liền kéo tớ đi đăng ký kết hôn."

Rõ ràng là Hàn Dịch đứng về phía Vu Hiểu Huyên, "Vậy sao cậu không đồng ý: Sau khi kết hôn, cậu và Hàn Dịch chắc sẽ không ở chung với ba anh ta, không ảnh hưởng nhiều tới cậu."

Vu Hiểu Huyên buồn bã, "Thanh Lan, không phải tớ không muốn kết hôn với Hàn Dịch, tớ nằm mơ cũng muốn lấy anh ấy. Nhưng tớ muốn có lời chúc phúc của người lớn. Ba mẹ tớ đều mất rồi, mà nhà chú hai lại như thế, nên người thân duy nhất của tớ là Hàn Dịch. Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tớ, tớ muốn có một gia đình hoàn chỉnh ấm áp. Mà ba anh ấy lại có thái độ như thế, nhà bọn họ muốn một người con dâu môn đăng hộ đối. Nếu tớ gả vào đó, thì không biết người ngoài sẽ nói anh ấy như thế nào nữa. Anh ấy có thể không để ý, nhưng tớ lại khác."

Thẩm Thanh Lan hiểu Vu Hiểu Huyên nghĩ gì, chỉ là...

"Hiểu Huyên, cậu phải hỏi ý của Hàn Dịch mới biết anh ấy nghĩ như thế nào. Có người lớn chúc phúc thì tốt, nhưng cũng đừng vì một người lớn không ra gì mà bỏ qua hạnh phúc của mình. Nếu ba Hàn Dịch cả đời đểu không đồng ý, chẳng lẽ cả đời cậu cũng không kết hôn?"

"Không thể nào! Tớ nghĩ là bọn tớ còn trẻ, nên tớ muốn thử xem có thể hòa hoãn quan hệ với ba của anh ấy không. Ít nhất cũng đừng ghét nhau như bây giờ."

Thẩm Thanh Lan cười cười, "Cậu thừa nhận mình ghét ba của Hàn Dịch?"

"Tớ cũng đâu có cách nào. Tớ chưa từng thấy ông già nào khó ưa như vậy, hoàn toàn ngang ngược không biết lý lẽ, lại còn cố chấp, không chịu nghe ý kiến của người khác."

Thẩm Thanh Lan chưa gặp ba của Hàn Dịch, nhưng cô từng nghe Thẩm Quân Dục kể chuyện về nhà Hàn Dịch, "Theo tớ thì câu nên hỏi ý của Hàn Dịch. Anh ta nói đính hôn thì chắc chắn có lý do của anh ta. Không phải vấn đề từ Hàn Dịch thì không cần do dự."

Vu Hiểu Huyên gật đầu, "Tớ biết rồi. Thanh Lan, tâm sự với cậu khiến tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, tớ không thể nào rời xa cậu được, Thanh Lan"

Thẩm Thanh Lan chỉ biết cười lắc đầu nhìn Vu Hiểu Huyền làm nũng. Nếu là trước đây, khi cha mẹ cô ấy còn sống thì cô cũng không nói nhiều như vậy. Nhưng bây giờ, đúng như ba Hàn Dịch nói, cô ấy là một cô nhi, có một số chuyện cô ấy không thể nói với Hàn Dịch, nhưng nếu cũng không thể nói với bạn bè mà cứ giữ trong lòng thì sẽ thành tấm bệnh mất.

"Sau này có chuyện gì thì phải nói với tớ, đừng để trong lòng rồi buồn bực."

Vu Hiểu Huyên gật đầu, nói với vẻ tiếc nuối: "Ừ, tớ biết mà. Aizz, thật là tiếc. Nếu cậu là đàn ông thì tốt rồi, tớ sẽ lấy cậu."

"Nếu để Hàn Dịch nghe được mấy lời này của cậu thì cậu sẽ bị dạy dỗ cho xem." Thẩm Thanh Lan trêu ghẹo cổ nàng.

"Nếu anh ấy dám dạy dỗ tớ thì tớ sẽ bắt anh ấy quỳ vỏ sầu riêng. Hừ."

Thẩm Thanh Lan cười cười, không nói gì.

Vu Hiểu Huyên đổi chỗ sang ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn chằm chằm bụng của cô, "Hơn nửa tháng tớ không gặp con đỡ đầu của mình rồi. Con trai có ngoan không?"

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, "Sao cậu biết là con trai, nhỡ là con gái thì sao?"

"Không phải, nhất định là con trai. Thanh Lan, cậu phải tin tưởng trực giác của tớ. Nếu là con gái cũng không tệ, giống cậu, kết hợp với gen của ngài Phó nhà cậu thì chắc chắn khi lớn lên sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Ôi, nghĩ thôi là tớ đã thấy hưng phấn rồi."

"Nếu cậu thích trẻ con thì sinh cho Hàn Dịch một đứa là được rồi. Với tướng mạo của Hàn Dịch, con của cậu nhất định có thể phù hợp với hình tượng trong lòng cậu."

Vu Hiểu Huyên cười ha ha, "Thanh Lan, cậu đừng nói nữa. Nếu không phải sự nghiệp của tớ đang đi lên thì tớ thật sự muốn làm vậy đấy."

Thẩm Thanh Lan cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chuyện này vẫn do Hàn Dịch làm chủ, Hàn Dịch đã từng nói với cô, muốn giúp Vu Hiểu Huyên hoàn thành giấc mộng của mình. Vậy thì anh ta sẽ không để bất cứ chuyện gì ngăn trở bước đi của của cô ấy.

"Có điều lúc này tớ không gấp chuyện có con lắm." Vu Hiểu Huyên nói.

Hai người trò chuyện được một lát, Thẩm Thanh Lan định cùng Vu Hiểu Huyên ra ngoài ăn, nhưng Phó lão gia lại gọi điện thoại bảo cô về nhà, nên cả hai cùng nhau về nhà họ Phó.

"Ông Phó, lâu rồi không gặp, ông càng ngày càng trẻ ra đó ạ." Vụ Hiểu Huyền cười tủm tỉm.

Phó lão gia cười toe toét, "Ha ha, cái miệng của con bé này thật là ngọt. Ông nhớ cháu tên Hiểu Huyên phải không?"

Vu Hiểu Huyện cười gật đầu, "Ông Phó, trí nhớ của ông thật là tốt."

Phó lão gia ham vui, mà tính tình của Vu Hiểu Huyền lại rất hoạt bát, nên hai người trò chuyện với nhau rất hợp.

"Hiểu Huyên, cháu là vợ của Hàn Dịch phải không?" Phó lão gia hỏi.

Tuy hẹn hò với Hàn Dịch đã lâu, cũng đã sớm công khai quan hệ, nhưng bị người lớn hỏi, Vu Hiểu Huyên vẫn cảm thấy ngượng, "Ông Phó, cháu và Hàn Dịch vẫn chưa kết hôn mà."

Phó lão gia vừa cười vừa nói, "Kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi mà, mắt nhìn của cháu không tệ đầu. Ông nhìn Hàn Dịch lớn lên từ nhỏ, nó là một người đàn ông tốt, cháu lấy nó sẽ hạnh phúc."

Vu Hiểu Huyên đỏ mặt.

"Ông nội, Hiểu Huyên da mặt mỏng, ông đừng trêu cậu ấy nữa, nếu không lát nữa cậu ấy sẽ tìm một cái lỗ để chui xuống bây giờ." Thẩm Thanh Lan bên cứu cánh đồng đội.

Phó lão gia cười ha ha, vô cùng vui vẻ.

"Ông Phó, có chuyện gì mà vui thế ạ? Từ xa là cháu đã nghe tiếng cười của ông rồi." Giọng Hàn Dịch truyền vào từ ngoài cửa.

Phó lão gia cười to hơn, "Vừa mới nhắc tới cháu thì cháu đã đến rồi."

"Ông Phó, không phải là ông đang nói xấu gì cháu chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ông đang kể cho Hiểu Huyên nghe chuyện xấu của cháu lúc còn nhỏ đấy."

"Ông Phó, bạn gái của cháu còn ở đây này, ông nói những chuyện đó, lỡ dọa bạn gái cháu chạy mất thì ông có đến cho cháu không?"

"Thì vì là Hiểu Huyên nên ông mới nói."

Hàn Dịch ngồi cạnh Vu Hiểu Huyên, trò chuyện với Phó lão gia một lát rồi đi về.

Xe của Vu Hiểu Huyên để lại trong hầm để xe. Ngày hôm sau, lúc đến lấy xe, Vu Hiểu Huyền thấy xe mình bị người ta tạt sơn đỏ, trên cửa sổ xe còn có một cái đầu lâu màu đỏ, khiến cô sợ hết hồn.

May mà Hàn Dịch đi cùng, vội ốm Vu Hiểu Huyên vào lòng, sau đó báo cảnh sát. Cảnh sát tới rất nhanh, cũng có xem video giám sát trong hầm đỗ xe, nhưng vì xe của Vu Hiểu Huyên đậu ngay góc chết nên camera không quay được. Cuối cùng, bọn họ không điều tra ra được là do ai làm, chỉ có thể tự nhận mình không may.

"Có lẽ là do tên biến thái nào đó làm." Vụ Hiểu Huyền tự an ủi mình, không hề nghĩ rằng có người đang cố ý nhằm vào mình.

Nhưng Hàn Dịch lại không cho là vậy, vì hầm đỗ xe có rất nhiều xe, nhưng chỉ có xe của Vu Hiểu Huyên là bị tạt sơn, chuyện này hơi khó hiểu. Và, những chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh suy đoán này của Hàn Dịch là đúng.

Giao xe cho người của công ty xe tải xong, Vu Hiểu Huyên bỏ qua chuyện đó luôn. Cô quay về công ty, định vào phòng nghỉ thay quần áo thì trợ lý đi vào cầm một cái hộp chuyển phát nhanh đưa cô.

"Chị Hiểu Huyên, chuyển phát nhanh của chị."

Vụ Hiểu Huyên thắc mắc, "Của chị sao? Chị có mua đồ gì đâu."

Trợ lý cười hì hì, "Có lẽ là của fan hâm mộ tặng."

Vu Hiểu Huyền thấy cũng có lý, vì thỉnh thoảng cô cũng nhận được quà của fan, bèn mở hộp ra, lúc thấy rõ vật bên trong thì hét toáng lên.

Cái hộp rơi xuống mặt đất, vật trong hộp lăn ra, trợ lý cũng hét lên.

Linda đang đứng một bên chọn quần áo cho Vu Hiểu Huyên, nghe tiếng hét chói tai của hai người thì giật mình làm rơi cả quần áo. Đến khi thấy rõ vật trong hộp, sắc mặt Linda liền sa sầm.

Trong hộp là một con mèo bị lột da, toàn thân đẫm máu, tứ chi bị chặt đứt, vòng tứ tung dưới đất.

Sắc mặt Vu Hiểu Huyên tái nhợt, toàn thân run rẩy. Linda ôm cô, nhẹ giọng an ủi, "Hiểu Huyên, không sao, đừng sợ, không sao."

Sao Vu Hiểu Huyền có thể không sợ được. Cổ nhìn cảnh máu me trước mắt, rồi chợt nhớ tới chuyện xe mình lúc sáng.

Lúc này, Hàn Dịch đang ở công ty, nghe nói chuyện nơi đây thì liền chạy xuống lầu. Thấy con mèo dưới đất, vẻ mặt của anh còn khó coi hơn cả Linda.

"Linda, báo cảnh sát chưa?" Hàn Dịch trầm giọng hỏi.

"Rồi, bọn họ lập tức tới ngay."

Hàn Dịch ôm Vu Hiểu Huyền đứng sang một bên, không cho cô nhìn nữa. Cảnh sát tới rất nhanh, thấy tình huống này thì liền biết Vu Hiểu Huyên bị người ta đe dọa.

"Cô Vu, xin hỏi gần đây cô có đắc tội với ai không?" Cảnh sát hỏi.

Vu Hiểu Huyên lắc đầu, gần đây cô bận quay phim, ngay cả công ty cũng ít đến, đầu có đắc tội với ai được.

Cảnh sát hỏi thêm một vài vấn đề khác, không có một manh mối nào dùng được, "Cô Vu, liệu có phải là antifan làm không?"

Có một số antifan không có lý trí, làm ra chuyện này cũng không có gì là lạ. Minh tinh nhận được thư đe dọa của antifan không chỉ có một mình Vu Hiểu Huyên.

Đến tận lúc này, trái tim của Vu Hiểu Huyên vẫn còn đập loạn, vẻ mặt hốt hoảng.

Hàn Dịch nổi giận, "Tôi mời mấy người đến để điều tra chứ không phải để chơi. Bây giờ mấy người để chúng tôi tự đoán sao?"

Cảnh sát ngượng ngùng nói: "Ngài Hàn, ngài đừng nóng vội, chúng tôi cần tìm hiểu rõ ràng tình huống trước, rồi mới xác định phương hướng điều tra được."

Ve mặt Hàn Dịch lạnh lùng, "Bạn gái của tôi đang sợ hãi mà các người cứ hỏi đi hỏi lại, có thời gian sao không đi điều tra là ai gửi chuyển phát nhanh đi?"

"Tôi nói này, ngài Hàn, cảnh sát chúng tôi làm việc theo trình tự, anh nóng vội cái gì, có tác dụng gì không? Bây giờ quan trọng là mấy người phải phối hợp điều tra với chúng tôi, vậy thì mới sớm điều tra ra chân tướng được." Một viên cảnh sát nói.

Một người cảnh sát khác biết thân phận của Hàn Dịch, nghe đồng nghiệp nói vậy thì đỡ trán, thầm nghĩ phải đập cậu ta một trận.

Quả nhiên, vẻ mặt Hàn Dịch lạnh tanh, "Nếu tôi không muốn phối hợp thì cần gì phải đứng đây nhiều lời với mấy người? Nếu không có năng lực phá án thì đổi người khác đi, đừng ở đây lãng phí thời gian của mọi người."

Viên cảnh sát đó bất mãn muốn cãi lại, nhưng lại bị đồng nghiệp ngắn. Đồng nghiệp cười cười nói: "Ngài Hàn, ngài đừng nóng giận. Trước đây, chúng tôi đã từng gặp những vụ án như cô Vu rồi, đa số là do antifan làm. Lần này không có bằng chứng, nên chúng tôi mới suy đoán như vậy."

"Gần đây Hiểu Huyên cũng không làm việc gì đến mức khiến người ta ghét cả." Linda nói, "Nếu là antifan thì không chỉ đơn giản như thế này."

Cảnh sát thấy Linda nói cũng có lý. Trước kia, những vụ đe dọa minh tinh đều từ scandal xấu mà ra chứ không bỗng nhiên xảy ra thế này.

"Cô Vu, cô nghĩ kỹ lại xem, gần đây có đắc tội với ai không? Hoặc là trước đó, cô có va chạm gì với ai không?" Cảnh sát lần mò từng bước.

Hàn Dịch lạnh mặt, sắc mặt Vu Hiểu Huyên vẫn còn tái nhợt, nhưng cô đã từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát rồi do dự nói: "Trước kia tôi có cãi nhau với một nghệ sĩ cùng công ty, nhưng chuyện này đã lâu lắm rồi."

"Người đó tên gì?"

"Tô Linh." Vu Hiểu Huyền nói một cái tên.

Trước đây, cô và Tô Linh từng đánh nhau một trận vì Hàn Dịch. Sau đó Tô Linh bị công ty hủy hợp đồng, bồi thường cho một khoản tiền lớn, rồi sau đó cô ta đầu quân cho, nghe nói bây giờ cô ta phát triển rất tốt.

Cảnh sát cũng biết Tô Linh, vì cô ta đang được công ty kia tập trung nâng đỡ.

Gấp quyển vở ghi lời khai lại, cảnh sát nói: "Cô Vu, cảm ơn cô đã phối hợp, chúng tôi sẽ tìm Tô Linh để xác nhận tình huống, sớm điều tra ra chân tướng. Nếu cô có nhớ ra chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho chúng tôi bất cứ lúc nào."

Vu Hiểu Huyên gật đầu, cảnh sát kéo đồng nghiệp của mình đi về.

"Anh Trương Hàn Dịch kiêu ngạo quá. Chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thì đắc ý cái gì?" Đồng nghiệp vẫn còn bất mãn vì hành vi của Hàn Dịch.

Cảnh sát Trương cười cười, "Thật ra tính tình của anh Hàn rất tốt, có lẽ chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột nên anh ta bực bội ấy mà."

"Tôi thấy anh ta khinh thường chúng ta thì có."

"Cậu cho rằng Hàn Dịch là một thương nhân bình thường sao? Không chỉ có gia thế là danh môn ở thủ đô này, mà bản thân Hàn Dịch còn có quan hệ thân thiết với con cháu nhà họ Thẩm và nhà họ Phó. Cậu vừa mới nhậm chức, có một số việc còn không hiểu, cần học tập nhiều hơn."

Đồng nghiệp còn lẩm bẩm gì đó, nhưng cũng không nói nữa.

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan đọc báo mới biết Vu Hiểu Huyên bị đe dọa. Tuy ảnh bị che, nhưng cô vẫn nhận ra xe của cô ấy. Nhớ tới chuyện chậu hoa hôm trước, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

" Ân Hi, tớ đây, giúp tớ điều tra một việc."

Một quán cà phê gần Đại Viện.

Nghe Kim Ân Hi nói xong, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan trở nên nặng nề, "Ý cậu là ngay cả cậu cũng không điều tra được là ai làm?"

Kim Ân Hi gật đầu, "Ừ. Xe của Vụ Hiểu Huyền đỗ ở góc chết của camera, nhưng xe đối diện đó có gắn camera. Tới đã liên lạc với chủ xe đó rồi, chủ xe cũng cho tớ xem video. Là một người có vóc dáng giống đàn ông, nhưng hắn bịt kín mặt, tớ không nhìn rõ được."

"Video đâu?"

Kim Ân Hi đưa một cái USB cho Thẩm Thanh Lan, "Trong đây có quay lại con đường chỗ quán cà phê cậu và Vu Hiểu Huyên hẹn gặp nhau. Đúng là có người cố ý đẩy chậu hoa xuống, không phải là chuyện ngoài ý muốn. Có điểu, thân hình người đó giống phụ nữ, cũng bịt kín mặt, tớ không thấy rõ."

"Về vụ chuyển phát nhanh, là do một công ty chuyển phát nhanh gửi, công ty đó không gắn camera nên không có video giám sát, mà ông chủ cũng không nhớ là ai gửi."

Nhìn bề ngoài thì mỗi một vụ là do một người khác nhau làm, nhưng chẳng biết tại sao, Thẩm Thanh Lan có trực giác tất cả đều do một người làm.

"An, tớ cũng cùng quan điểm với cảnh sát, có lẽ là do antifan làm. Thời buổi này, có vài fan cuồng mất lý trí nên chuyện gì cũng có thể làm."

Thẩm Thanh Lan từ chối cho ý kiến, "Tạm thời như vậy đi. Làm phiền cậu quá, Ân Hi."

Kim n Hi cười híp mắt, "An, giữa chúng ta không cần khách sáo. Có điều, tớ sẽ tiếp tục theo vụ này, nếu antifan còn làm gì nữa thì tớ sẽ bắt hắn lại."

"Ừ. Eden thế nào rồi?"

"Hôm qua tớ có liên lạc với Eden, anh ấy không sao rồi. Có điều, vết thương ở tay phải khá nặng, sắp tới có lẽ là không phẫu thuật được nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình trạng hồi phục sau này."

Đây cũng coi như là trong phúc có họa, nhưng Eden là người cuồng y học, không thể cầm dao phẫu thuật, còn khó chịu hơn giết chết anh ta.

"An, tớ nói cho cậu nghe một tin tốt." Kim Ân Hi nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói, "Một trong những phụ tá đắc lực của KING chết rồi."

Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện ý cười, "Đây đúng là một tin tức tốt."

"Mấy ngày nay, người của BK liên tục bị tấn công, nhiều người bị thương, KING chắc đang nổi trận lôi đình rồi đây. Hắn đang điều tra người treo nhiệm vụ, nhưng mà cậu yên tâm, hắn sẽ không tra ra được cậu đâu."

Thẩm Thanh Lan không hề lo lắng, bởi trang web đó bảo mật danh tính người treo nhiệm vụ và người nhận nhiệm vụ rất tốt, rất khó điều tra ra. Hơn nữa, có Kim Ân Hi ở đây, khó càng thêm khó.

"KING không bị thương?"

Kim Ân Hi nói với giọng điệu tiếc nuối: "Không, đến giờ hắn vẫn còn nhảy nhót sống thư thái lắm."

Thẩm Thanh Lan cảm thấy điều này cũng dễ hiểu, nếu dễ bị thương thì không còn là KING rồi, "Cậu tiếp tục chú ý bọn họ. Nếu không có ai nhận thì tăng thêm tiền." Tiền nhiều tất có người dũng cảm.

Kim Ân Hi gật đầu, nói thêm vài câu với Thẩm Thanh Lan rồi về.

Thẩm Thanh Lan đi bộ về Đại Viện, gần đến Đại Viện, một chiếc xe bỗng nhiên lao ra, cô né sang một bên, tuy không bị tông trúng nhưng cô vẫn lập tức nhìn biển số xe, rồi gọi điện thoại cho Kim Ân Hi.

Kim n Hi tức giận mắng một câu rồi hỏi: "An, cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao, cậu giúp tớ điều tra chủ của chiếc xe là ai."

Kim Ân Hi đồng ý, Thẩm Thanh Lan về nhà cũng không nói chuyện này cho ai biết.

Cô ngồi trên ban công, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, trừ chuyện của Eden là do KING làm, thì dượng, Vu Hiểu Huyên, và bản thân cố, bề ngoài thì như không có bất kỳ liên hệ nào, nhưng nó lại giống như một tấm lưới lớn đang bao quanh cô. Rốt cuộc là ai đứng sau tấm màn này, cô vẫn chưa đoán ra.

Trong một biệt thự xa hoa nào đó ở thủ đô.

Người đàn ông đang gọi điện thoại, "Chính anh nói sẽ dạy dỗ Thẩm Thanh Lan. Nhưng anh nhìn xem, cô ta có bị thương chút nào không? Người thân bạn bè của cô ta vẫn còn sống sờ sờ, mà tôi lại như chó nhà có tang, chỉ có thể trốn ở một nơi tối tăm không ánh mặt trời, ngay cả mặt mũi cũng không dám để lộ."

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, mà vẻ mặt gã càng nóng nảy, "Đừng có bảo tôi đợi, đợi cái gì nữa, tôi hết kiên nhẫn rồi. Thẩm Thanh Lan hại chúng ta thành như vậy, tôi muốn cô ta phải chết. Tôi cho anh ba ngày, nếu người bên cạnh cô ta vẫn còn yên ổn thì anh đi chết đi."

Người đàn ông đập điện thoại xuống đất, vớ lấy chai rượu trên bàn đổ vào miệng. Gã nhìn ảnh chụp trên tường, vẻ mặt dữ tợn, ném chai rượu lên tường, "Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyền, Hàn Dịch, Thẩm Quân Dục, chúng mày chết hết đi!"

Hắn cầm một con dao đâm vào ảnh chụp của Thẩm Thanh Lan đâm từng nhát từng nhát, cho đến khi tấm ảnh nát bấy mới thôi.

***

Ôn Hề Dao tới nhà họ Phó thăm Thẩm Thanh Lan, thấy cô đang nằm trên ghế ngoài ban công phơi nắng, "Vẫn là em sung sướng nhất..."

Thẩm Thanh Lan mở mắt, trông thấy ánh mắt hâm mộ của Ôn Hề Dao thì mỉm cười, nói: "Chị cũng có thể như thế mà, quan trọng là chị muốn hay không thôi."

Ôn Hồ Dao cười cười, ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, "Hôm nay chị tới đây là có chuyện muốn nhờ em."

"Chị Hề Dao, có gì chị cứ nói thẳng đi." 

"Ba chị rất thích các tác phẩm hội họa của Trương Hải Phong. Sắp đến sinh nhật của ba chị rồi, chị muốn mua một bức tranh của ông ấy để tặng cho ba chị. Nhưng hai năm qua ông ấy vẽ rất ít, chị lại không quen ông ấy, nghe nói Daniel có quen biết ông ấy, nên chị muốn nhờ em nói với Daniel mua giúp một bức."

"Để em gọi điện thoại cho Daniel." Dứt lời, Thẩm Thanh Lan liền gọi điện thoại cho Daniel.

[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ