Catherine về đến nhà, đã thấy quản gia chờ trước cửa. Ông cầm hành lý của cô ta rồi nói, "Thưa cô chủ, bà chủ đang chờ cô trong phòng, bà nói khi nào cô về thì vào đó gặp bà ngay. Bà chủ đang rất tức giận, lúc nói chuyện cô chủ đừng chọc bà chủ nổi giận."
Đôi mắt Catherine lộ vẻ sợ hãi, "Ba tôi đâu?"
"Ông ấy đến thành phố Lâm thị sát công ty rồi, hiện tại không ở thành phố Sydney."
Catherine liền hiểu, ba đã bị mẹ đuổi đến thành phố khác, rõ ràng không muốn ba nói giúp cô ta mà.
Catherine đi lên lầu, sắc mặt nặng nề, chần chừ thật lâu trước cửa phòng ba mẹ, rồi mới lấy hết dũng cảm để gõ của.
"Vào đi." Bên trong truyền đến một giọng nữ tao nhã, nhưng giọng nói này truyền vào tại Catherine lại không khiến cô ta thấy vui vẻ gì.
Cô ta mở cửa đi vào, đến bên cạnh mẹ mình - bà Daisy Murs, "Mommy, con về rồi."
Daisy đang nhắm mắt dựa vào ghế, nghe Catherine gọi cũng không mở mắt lấy một cái, vẻ mặt lạnh lùng, bình thản hỏi: "Biết mẹ tìm con về đây là vì chuyện gì không?"
Catherine nhìn xuống đất, "Không biết ạ."
Daisy mở to mắt lạnh nhạt nhìn con gái, Catherine không nhịn được mà run lên, bà ta ra hiệu cho cô ta nhìn vào máy tính.
Chờ đến khi Catherine nhìn thấy rõ, vừa sợ vừa giận nói: "Mẹ, ai gửi cho mẹ mấy thứ này?"
Daisy nhìn cô ta, "Những chuyện này là do con làm?"
Trên máy tính là một email, kể lại cặn kẽ từng hành động của Catherine ở nước Z.
Catherine rất muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của bà ta thì không dám chối, "Vâng."
Daisy bật dậy, tát ngay vào mặt Catherine, "Ngu ngốc, ai bảo con làm vậy? Nếu con biết lau sạch dấu vết thì mẹ sẽ không nói gì, nhưng bây giờ thì hay rồi, con lại để người ta tìm tới cửa."
Catherine che mặt, nghe Daisy mắng, không dám cãi lại, ngay cả trên mặt cũng không dám để lộ vẻ bất mãn. Mẹ cô ta là người máu lạnh, ngay cả con gái mình, đã nói phạt là phạt, chưa từng nương tay.
Từ nhỏ đến lớn, Catherine đã nếm nhiều đau khổ từ Daisy. Hiện giờ thấy mẹ tức giận, nào dám cãi lại, đành cúi đầu đứng đó "vâng, dạ", làm gì còn có bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh như ở ngoài.
Daisy nói mấy câu, rồi im lặng nhìn Catherine, "Bây giờ con lập tức đi xin lỗi người ta cho mẹ."
Catherine đột nhiên ngẩng đầu, "Mẹ."
"Sao, không muốn?"
Dĩ nhiên Catherine không đồng ý gọi điện thoại xin lỗi, vì như thế không chỉ phải thừa nhận chính mình đã phá hủy những bức tranh của Thẩm Thanh Lan, mà còn để người đàn ông đó biết được mặt xấu của mình, cô ta không muốn.
Tuy Catherine không nói gì, nhưng Daisy vẫn hiểu rõ suy nghĩ của cô ta, bèn cười lạnh, "Được rồi, con không muốn thì thôi."
Catherine ngạc nhiên nhìn mẹ, không ngờ lần này bà ta lại dễ nói chuyện như vậy.
"Đi ra ngoài." Daisy lạnh lùng ra lệnh.
Vẻ mặt Catherine nghi hoặc nhìn mẹ mình lần nữa, vậy là xong rồi? Nhưng lại không dám mở miệng hỏi, đành đi ra ngoài. Dù vậy nhưng cô ta vẫn thấy bất an, mà ngày hôm sau, nỗi lo lắng ấy đã xảy ra.
Catherine bị mẹ đánh, thấy rõ dấu tay trên mặt, mà cô ta lại là người vô cùng để ý mặt mũi, tất nhiên không để người giúp việc trong nhà nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình. Do vậy, ngay cả cơm tối cô ta cũng không xuống ăn, mãi cho đến hôm sau mới xuất hiện ở nhà ăn.
"Đưa báo hôm nay đến đây." Catherine nói với người giúp việc, mẹ cô ta không ở đây, cô ta lại ra vẻ đại tiểu thư kiêu ngạo bướng bỉnh như trước kia.
Người giúp việc do dự, Catherine không vui, "Nhanh đem báo hôm nay đến đây, cô không nghe rõ hả?"
Người giúp việc liền vội vàng gật đầu, "Cô chủ, xin chờ một chút."
Catherine cầm tờ báo lên xem, ánh mắt chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm vào tin tức trên đó. Tiêu đề tờ báo hôm nay đều viết về đại tiểu thư nào đó ở thành phố Sydney tình tình hay đố kỵ, ỷ vào thế lực của gia tộc mình mà ức hiếp một họa sĩ giỏi hơn mình, trên đó còn liệt kê đầy đủ bằng chứng, cho dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng nữ họa sĩ phù hợp với những điều kiện trên thì chỉ có một mà thôi.
"Đúng là nói bậy nói bạ mà, tin này là do ai viết, tôi sẽ dạy cho người này một bài học." Catherine nổi giận đùng đùng, ném hết bữa sáng trên bàn xuống.
"Mới sáng sớm mà làm gì thế?" Giọng Daisy lạnh nhạt truyền đến, Catherine bỗng nhiên cứng đờ, quay lại thì thấy bà ta lạnh lùng nhìn mình.
Catherine cố cong môi, miệng lưỡi khô khan giải thích, "Lúc nãy bất cẩn nên làm bữa sáng rơi xuống đất."
Vẻ mặt Daisy vẫn không thay đổi, "Nếu vậy thì lần sau nhớ cẩn thận hơn."
"Vâng thưa mẹ."
Người giúp việc nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, rồi bưng bữa sáng lên bàn, đặt trước mặt Catherine. Nhưng lần này, cô ta không dám nổi giận nữa mà ngoan ngoãn ngồi ăn sáng.
"Đã xem báo hôm nay chưa?" Daisy hỏi.
"Xem rồi ạ."
"Cảm thấy thế nào?"
Catherine nghe vậy thì nhỏ giọng trả lời, "Mẹ, xin mẹ hãy giúp con." Catherinee biết, nếu mẹ không chịu giúp thì cô ta sẽ mất hết danh dự, sau này cũng đừng hòng đặt chân vào giới hội họa nữa.
"Chuyện này do con gây ra thì con tự mình mà giải quyết." Daisy thờ ơ nói, trên mặt không hề có một chút tình cảm nào.
"Mẹ, con là con gái của mẹ, mẹ không thể giúp con một chút sao?"
Cuối cùng Daisy cũng giương mắt nhìn cô ta, "Bây giờ đã biết con là con gái của mẹ rồi hả? Lúc trước mẹ bảo con xin lỗi, sao không chịu nhớ mà nghe lời mẹ?"
Catherine cứng đờ, vâng dạ nói, "Mẹ, con biết sai rồi, xin mẹ hãy giúp con lần này." Cô ta không ngờ Thẩm Thanh Lan lại ghê gớm như thế. Nhưng ngẫm lại, trong lòng cô ta cũng hơi sợ Thẩm Thanh Lan. Cô gái này thật đáng sợ, có nhiều bằng chứng như thế, nhưng lúc ở Thủ đô vẫn không vạch trần cô ta, mà lại giao những thứ này cho truyền thống bến Sydney, thậm chí còn có năng lực làm ảnh hưởng đến giới truyền thông bên này.
Nếu Thẩm Thanh Lan biết suy nghĩ trong đầu Catherine, thì chắc chắn sẽ kêu oan, chuyện này thật sự không phải do cô làm.
Mà người làm chuyện này là ngài Phó đang hầu hạ vợ mình ăn cơm. Bóc xong vỏ tôm bỏ vào bát của Thẩm Thanh Lan, anh dịu dàng nói, "Đang nghĩ gì thế, ngay cả ăn cơm cũng không tập trung."
Thẩm Thanh Lan trầm tư nhìn anh, kể chuyện đã xảy ra vào sáng nay ở thành phố Sydney cho anh nghe, là do Daniel gọi điện nói cô biết, "Anh làm chuyện này?" Cô dò hỏi.
Hai ngày trước, Phó Hoành Dật nói là giao chuyện này cho anh xử lý, vậy mà ngay hôm nay Catherine đã sắp thân bại danh liệt, quả thực cô thấy không giống trùng hợp chút nào.
Phó Hoành bật cười khẽ, "Cô Thẩm à, chồng em chỉ là một người lính, ở trong nước thì có thể, chứ ở nước ngoài anh không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu."
Thẩm Thanh Lan ngẫm lại thấy cũng đúng, "Vậy là ai làm?"
"Có thể là kẻ thù khác, cô ta đã cản trở tương lai của rất nhiều hoạ sĩ, những người đó đều hận cô ta muốn chết." Phó Hoành Dật tùy tiện nói. Việc tiết lộ chuyện này cho truyền thông của thành phố Sydney quả thật không liên quan đến anh, lúc anh gửi email cho Daisy thì thuận tiện gửi cho những người khác luôn, những chuyện còn lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Hiện giờ, Thẩm Thanh Lan cũng lười quan tâm đến mấy chuyện này. Từ khi mang thai, cô càng nghi ngờ trí thông minh của mình đã chuyển sang cho đứa bé trong bụng hết rồi, không nghĩ ra được mấy vấn đề quá khó.
**
Thành phố Sydney.
Catherine đang cầu xin mẹ mình, "Mẹ, xin mẹ hãy giúp con, nếu chuyện này vẫn tiếp tục lan truyền thì con sẽ mất hết tất cả. Con là con gái của mẹ, nếu như con trở nên như thế, chẳng phải mẹ cũng mất hết mặt mũi sao?"
Daisy nhìn cô ta, ánh mắt rét lạnh, "Mẹ đã nói với con rồi, có một số việc hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho sạch sẽ, không được để người khác nắm được thóp. Con xem chuyện mình làm đi, bây giờ ầm ĩ như vậy, người ta là có chuẩn bị, con nói mẹ phải giúp con thế nào đây?"
Catherine cúi đầu, "Mẹ, con biết mẹ quen biết rất nhiều người, chắc chắn sẽ có cách mà, mẹ hãy giúp con lần này đi."
Daisy hừ lạnh, "Bây giờ mới biết cầu xin mẹ để làm gì chứ, đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài thì đứng có muốn làm gì là làm đó."
Mặc kệ Daisy có nói gì, Catherine đều không cãi lại, ngoan ngoãn nghe lời. Cuối cùng, bà ta cảm thấy mất cả hứng, "Con ra ngoài đi, để mẹ suy nghĩ lại đã."
Catherine nghe vậy đôi mắt liền phát sáng, "Cảm ơn mẹ." Chỉ cần bà ta chịu giúp, chuyện này sẽ không ảnh hưởng xấu đến cô ta.
Catherine rời khỏi phòng mẹ, đôi mắt liền thay đổi, lần này thù giữa cô ta và Thẩm Thanh Lan càng kết càng lớn. Chờ chuyện này kết thúc, cô ta nhất định sẽ tìm Thẩm Thanh Lan tính sổ.
Chờ Catherine rời đi, Daisy mới lấy điện thoại ra gọi, "Benjamin, đã lâu không gặp, nếu có thời gian rảnh thì ăn cơm với tôi được không?"
"Được, mười hai giờ trưa nay, tôi chờ cô ở nhà hàng."
Lúc Daisy xuống lầu thì không thấy Catherine đâu, bèn hỏi người giúp việc.
"Cô chủ đang vẽ tranh trong phòng."
Daisy không nói gì, lúc đi tới cửa thì nói một câu, "Hôm nay không được cho cô chủ ra ngoài, bảo nó ngoan ngoãn nhà cho tôi."
Catherine nghe người giúp việc truyền lại, chỉ đáp lại một câu biết rồi. Cô ta cũng không định đi đâu, bên ngoài đều lan truyền tin tức xấu về cô ta, ra ngoài bây giờ để người ta chê cười sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án - Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mủ này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...