Ánh mắt Tần Nghiên hiện vẻ luống cuống khi nhớ lại cái chết của người đàn bà kia. Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng trong lòng bà ta vẫn còn cảm giác áy náy. Bà ta thừa nhận rằng mình có lỗi, trên đời này người mà bà ta thấy có lỗi nhất chính là người đàn bà ấy.
Nhưng bà ta yêu Carl, muốn ở bên Carl, mà Carl cũng yêu bà ta, thứ tình cảm này vô tội. Tình yêu không có lỗi, muốn trách chỉ có thể trách người đàn bà ấy quá yếu đuối.
"Tần Nghiên, nếu bà vẫn không an phận thì cứ ở đây chờ đi." Allen đứng lên định bỏ đi.
Mặt Tần Nghiên biến sắc, gọi hắn lại, "Khoan đã."
"Allen, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, cậu nghĩ lại mà xem, tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho cậu. Nếu như để mọi người biết được thân phận thật sự của Thẩm Thanh Lan, như vậy chắc chắn thủ đô sẽ không có đất để cô ta dung thân. Lúc đó cậu lại xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ cảm động, đương nhiên sẽ trở về bên cạnh cậu. Cậu không cần phải làm kẻ ác, như thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
"Không hổ là Kim phu nhân bất bại, ngay cả đàn ông cũng hổ thẹn vì không bằng bà. Tài ăn nói quả thật lợi hại, Tần Nghiên, hay bà thích tôi gọi bà là Kim phu nhân hơn?"
Mặt Tần Nghiên hơi biến sắc, "Allen, cậu biết rõ là tôi ghét nhất chính là cái tên Kim phu nhân mà, cậu hà tất phải vậy."
Allen khinh thường, "Tần Nghiên, đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi không giống bà. Không được công khai thân phận của Thẩm Thanh Lan. Nếu bà dám nói ra thì tôi nhất định không bỏ qua cho bà. Điều này tôi sớm đã cảnh cáo bảo, bà cứ coi lời tôi như gió thoảng qua tại, vậy thì bà cứ chờ ở đây đi, tôi nghĩ chỗ này hợp với bà lắm đấy"
Tần Nghiên xanh mặt, "Cậu định giam giữ tôi cả đời sao? Cậu không sợ bọn họ sẽ đến tìm cậu đòi người sao?"
"Có gì không được? Kim phu nhân xuất quỷ nhập thần, không ai biết mặt thật thì ai có thể biết được Kim phu nhân đã đổi người chứ? Hơn nữa trên thế giới này, ai có thể biết được Kim phu nhân đang nằm trong tay tôi?"
Allen vừa cười vừa nói, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Tần Nghiền đen mặt, lúc trước vì để giữ sự thần bí mà bà ta không lộ thân phận Kim phu nhân ra ngoài, mọi chuyện đều do quản gia toàn quyền thay mặt, người ta chỉ biết quản gia chứ không biết bà ta.
Nhưng hóa ra người mà mình tưởng rằng có thể tin được nhất lại là người che giấu giỏi nhất.
Tần Nghiên nhìn Allen chằm chằm, "Nếu không phải lần này tôi định nói hết chuyện Thẩm Thanh Lan mất tích năm đó cho nhà họ Thẩm nghe thì có phải cậu cũng sẽ không để lộ thân phận của quản gia không?"
Allen chỉ cười mà không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hoàn toàn chính xác, nếu lần này quản gia không nói với hắn là Tần Nghiên định ra tay với Thẩm Thanh Lan thì hắn vẫn bàng quan đứng ngoài xem Tần Nghiên biểu diễn như cũ.
Thẩm Thanh Lan phản bội khiến Allen căm phẫn, thậm chí là oán hận.
Nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ ra tay với Phó Hoành Dật.
Nhưng hắn không nỡ tàn nhẫn với Thẩm Thanh Lan, không muốn thấy cô bị tổn thương.
Nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị bại lộ thì người trong giới này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, cho dù hắn muốn bảo vệ cổ cũng rất khó.
Năm đó, sở dĩ căn cứ ma quỷ có thể khiến người trong giới vừa nghe đến đã sợ mất mật, một mặt là nhờ bọn họ chưa từng thất bại với mục tiêu nào, mặt khác là nhờ căn cứ của bọn họ quá thần bí, ngoài người trong nội bộ ra thì tuyệt đối không một ai tìm được.
Allen ra khỏi hầm giam, thấy Hứa Nặc chờ ở lối ra vào thì nói với cô ta, "Không có lệnh của tôi, nếu có dám thả bà ta thì hậu quả cô biết rồi đấy"
Ánh mắt Hứa Nặc chợt lóe, "Tôi biết rồi, chủ nhân"
Allen bỏ đi, Hứa Nặc nhìn thoáng qua lối ra vào hầm giam, đóng cửa lại rồi đi theo Allen.
Nếu không phải tám năm trước Tần Nghiên đã cứu Allen từ dưới biển lên, chỉ dựa vào dã tâm của Tần Nghiên đối với Thẩm Thanh Lan thôi thì Allen đã giải quyết bà ta từ lâu rồi.
"Tôi muốn đến thủ đô, chuẩn bị đi"
Allen nói với Hứa Nặc đằng sau.
"Vâng, chủ nhân"
***
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án - Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mủ này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...