Ánh mắt Phó Hoành Dật chợt thay đổi, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc khác thường nào, "Ba có ý gì?"
Thẩm Khiêm vẫn luôn chú ý Phó Hoành Dật, nhưng lại không đoán được tâm tư của anh, do dự một lát mới nói: "Thanh Lan xa nhà từ năm năm tuổi, mãi cho đến năm mười sáu tuổi mới trở về, phiêu bạt bên ngoài mười một năm. Ba cũng không gạt con, sau khi có tin tức của Thanh Lan, ba đã từng phải người đi điều tra quá khứ của con bé."
Tất nhiên Phó Hoành Dật biết những chuyện này, nhưng anh lại không rõ tại sao đột nhiên Thẩm Khiêm lại nói với mình chuyện này, "Ba muốn nói gì?"
"Lúc đó, tin tức ba điều tra được là Thanh Lan được một đôi vợ chồng nhận nuôi sau đó bị vứt bỏ trong cô nhi viện. Ba tin con cũng thấy Thanh Lan biết rất nhiều thứ, lại còn quen rất nhiều người kỳ lạ, không hề giống một đứa trẻ không biết gì ở cô nhi viện."
Sắc mặt Phó Hoành Dật trầm xuống, anh nhìn thẳng vào Thẩm Khiêm, "Ba có ý gì? Ba muốn nói Thanh Lan cố ý giấu giếm thân phận của mình, quay lại nhà họ Thẩm với ý đồ nào đó?"
Ánh mắt của anh hơi lạnh đi.
Nếu Thẩm Khiêm thật sự nói như vậy thì anh sẽ không khách sáo nữa.
Thẩm Khiêm bất đắc dĩ đỡ trán, "Hoành Dật, Thanh Lan là con gái ruột của ba, ba quan tâm con bé chẳng kém gì con. Con bé trở lại nhà họ Thẩm đã nhiều năm, nếu ba muốn làm gì thì sao phải đợi đến bây giờ? Ba gọi con đến là muốn cho con xem một thứ."
Thẩm Khiếm đưa cho Phó Hoành Dệt một tập tài liệu, trong lòng Phó Hoành Dật bỗng có dự cảm chẳng lành.
Xem xong nội dung tài liệu, vẻ mặt Phó Hoành Dật sa sầm, "Ba, ba lấy tài liệu này ở đâu?"
Vẻ mặt Thẩm Khiêm khó đoán, "Nó được gửi tới quân đội, ba vừa lúc lấy được."
Nếu không phải ông đúng lúc có việc đứng ở cửa bảo vệ thì nhất định lá thư này phải qua kiểm tra mới đến được tay ông.
Đến lúc đó, khó mà đảm bảo rằng chỉ có một mình ông xem được lá thư này.
"Trước mắt chỉ có ba và con xem lá thư này. Hoành Dật, con tin những lời trong thư nói không?"
Thẩm Khiêm hỏi, tài liệu này ghi chép rất chi tiết thời gian Thẩm Thanh Lan vào căn cứ ma quỷ, cả những biểu hiện ở căn cứ, thậm chí còn có ảnh chụp Thẩm Thanh Lan lúc huấn luyện, hai tay đẫm máu, lạnh lùng cắt đầu người, tàn nhẫn, dứt khoát hệt như tử thần.
Lúc mới xem, Thẩm Khiêm vô cùng khiếp sợ, sững sờ mất hồi lâu.
May mà không có ai đứng cạnh lúc ông đó, đây cũng là nguyên nhân ông vội vã chạy về nhà.
Thẩm Khiêm vẫn luôn quan sát Phó Hoành Dật.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, lòng ông trầm xuống, "Con biết hết phải không?"
Phó Hoành Dật im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng như vậy chẳng khác gì ngầm thừa nhận.
Lòng Thẩm Khiêm đã hoàn toàn chết lặng, "Con biết từ bao giờ?"
Phó Hoành Dật không trả lời mà hỏi ngược lại, "Ba, ba định làm gì?"
Đây cũng là vấn đề ông suy nghĩ trong suốt quãng đường về nhà.
Ông tự hỏi mình, nếu những điều trong tài liệu là thật thì ông sẽ làm gì? Địa vị của nhà họ Thẩm và nhà họ Phó vẫn còn đó, nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị đưa ra ánh sáng thì con bé sẽ không còn đất dung thân ở thủ đô, thậm chí là cả nước Z, mà nhà họ Thẩm và nhà họ Phó cũng sẽ bị liên lụy.
Chắc chắn đây sẽ là chuyện để cho cả thủ đô gièm pha, bàn tán.
Thẩm Khiêm có thể không để ý đến tiền đồ của mình, nhưng vẫn phải để ý đến danh dự của nhà họ Thẩm.
Nếu không thì trước đây ông đã chẳng đi điều tra Thẩm Thanh Lan.
Phó Hoành Dật chăm chú nhìn Thẩm Khiêm, từ tốn nói: "Trước khi ba ra quyết định, con muốn kể cho ba nghe một câu chuyện. Trước đây, có một cô bé sinh ra trong gia đình giàu có. Cô bé rất xinh đẹp, rất đáng yêu, hoạt bát và cũng rất lương thiện, là báu vật trong tay tất cả người trong nhà. Vào một ngày trước sinh nhật năm tuổi, cô bé theo mẹ đi trên phố thì bị bọn buôn người bắt cóc..."
Thẩm Khiêm lẳng lặng nghe, vẻ mặt mông lung.
Hai tiếng sau, Phó Hoành Dật rời khỏi phòng sách.
Thẩm Thanh Lan hoài nghi hỏi anh: "Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?"
Phó Hoành Dật cười cười, "Không có gì, ba hỏi anh về chuyện dẫn quân, nói chuyện một lát quên cả thời gian. Đợi anh lâu không?"
"Không lâu, em cùng mẹ xem ti vi, rất thú vị."
Phó Hoành Dật nhìn lên ti vi, trên màn hình là mấy đứa trẻ đi trên đường mua đồ.
"Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi." Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Thẩm Quân Dục đưa cô và Phó Hoành Dật về nhà.
Thẩm Thanh Lan rửa mặt xong thì lên giường, hỏi Phó Hoành Dật: "Anh sao vậy? Không yên lòng sao?"
Phó Hoành Dật hoàn hồn, cười mỉm, giơ quyển sách trong tay lên, "Đâu có, anh đang đọc sách mà."
Thẩm Thanh Lan: "..."
Trước khi cô vào nhà tắm, anh đang xem trang này.
Một tiếng trôi qua, anh vẫn còn xem trang này.
Nhưng anh đã không muốn nói thì cô sẽ không vặn hỏi.
Phó Hoành Dật đặt sách lên tủ đầu giường, "Có mệt không? Buồn ngủ chưa?"
"Hôm nay anh không kể chuyện cổ tích sao?" Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại.
Phó Hoành Dật rất thích kể chuyện cho con nghe, gần như tối nào cũng kể, vậy mà hôm nay lại không kể.
Phó Hoành Dật gật đầu, "Ừ, đêm nay nghe nhạc. Sau này con gái trở thành một nhạc sĩ cũng được, là thục nữ nho nhã dịu dàng."
Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên.
Đây không giống lời Phó Hoành Dật sẽ nói.
Phó Hoành Dật ấn vài cái rồi đặt điện thoại sang một bên.
Tiếng nhạc du dương vang lên từ điện thoại.
Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô rồi hôn lên bụng cô một cái, dịu dàng nói: "Bảo bối lớn ngủ ngon, bảo bối nhỏ ngủ ngon."
Thấy anh nhắm mắt lại, dáng vẻ từ chối nói chuyện, trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ suy ngẫm.
Từ lúc ra khỏi phòng sách thì cô đã thấy Phó Hoành Dật khác thường.
Rốt cuộc trong phòng sách đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Khiêm đã nói gì với anh? Thẩm Thanh Lan đoán không ra nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng cô dám chắc nội dung của cuộc trò chuyện chính là nói về mình, nếu không thì Phó Hoành Dật đã không có biểu hiện thế này.
"Hoành Dật." Thẩm Thanh Lan gọi một tiếng.
Hơi thở của Phó Hoành Dật đều đặn, cứ như đang ngủ vậy.
Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm anh một lát, thấy anh thật sự không cử động thì mới xoay người nhắm mắt lại đi ngủ.
Mãi cho đến khi hơi thở của Thẩm Thanh Lan trở nên đều đều, Phó Hoành Dật mới mở mắt ra, cầm điện thoại tìm số của Eden, gửi một tin nhắn rồi mới ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án - Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mủ này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...