Mắt Kim Ân Hi sáng lên, "Được đấy! Bây giờ An đang đi tìm người đàn ông của mình, sẽ không có thời gian quản việc này. Chúng ta là bạn của An, không thể đứng nhìn cậu ấy bị ức hiếp được."
Sicily là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn còn hơn cả Kim Ân Hi, "Ôi, người ta thích chơi trò này lắm nhé! Có điều, phải giúp An báo thù như thế nào đây? Hay là bắt cô ta tới, để cô ta thưởng thức mấy bảo bối đáng yêu của chúng ta? Đã lâu lắm rồi, tớ chưa được hưởng thụ mùi vị "Hầu hạ" người khác đó."
Sicily lè lưỡi, liếm môi đầy hưng phấn, càng nghĩ càng cảm thấy ý định này rất hay. Đối với tiện nhân không biết xấu hổ, nên ra tay thì phải ra tay. Cũng do An quá tốt tính, nên mới để tiện nhân này nhảy nhót lâu như vậy.
"Chuyện này không được, tớ khuyên cậu sớm bỏ ý định này đi." Kim Ân Hi lập tức từ chối đề nghị này.
"Vì sao?" Sicily khó hiểu.
"Ở đây là nước Z, không thể gây phiền phức cho An được, nếu không cậu ấy sẽ nổi giận." Kim Ân Hi nói.
Sicily nghĩ cũng đúng, nhún nhún vai, có chút tiếc nuối, nói: "Không thể dùng bảo bối đáng yêu, thì dùng nắm đấm của tớ vậy." Nắm đấm của cô ấy rất cứng, nhất định có thể làm cho Thẩm Hi Đồng nếm được mùi vị tuyệt vời.
"Sicily, dù gì cậu cũng là một người nổi tiếng, có thể đừng bạo lực như vậy không? Tớ thực sự không hiểu nổi, tại sao Andrew có thể chịu được một con cọp mẹ như cậu." Kim Ân Hi tỏ vẻ rất ghét bỏ đề nghị của Sicily. Chúng ta là người văn minh, người văn minh thì phải hành động văn minh, hiểu không?
"Cái kia không được, cái này cũng không được. Vậy cậu nói phải làm sao đây?" Sicily luôn tôn thờ bạo lực, lấy bạo chế bạo, cho nên cô ấy rất giỏi đánh nhau.
"Chúng ta phải văn minh." Kim Ân Hi nói.
Sicily liếc Kim Ân Hi một cái. Văn minh cái quỷ gì? Lề mà lề mề, chả khoái gì cả.
"Cho cậu xem cái này hay lắm." Kim Ân Hi nói. Sicily bước lại nhìn, trên màn hình laptop hiện lên một video, trong mắt Sicily hiện lên một tia hứng thú, "Ồ, thì ra ngọc nữ thanh thuần cũng có một mặt mãnh liệt như thế này. Cậu lấy video này ở đâu thế?"
Kim Ân Hi cười ha ha, "Tớ đã từng điều tra cô ta, nên biết người phụ nữ này rất thích đến quán bar Mị Sắc. Vì vậy, tớ liền hack hệ thống giám sát của bọn họ, sau đó liền phát hiện ra video này. Sao nào, có phải là thứ tốt không? Tớ còn cái này nữa cơ."
Kim Ân Hi nói xong, liền mở một file ghi âm, là đoạn đối thoại giữa Thẩm Hi Đồng và một người đàn ông, còn có đoạn đối thoại giữa người đàn ông đó và một người đàn ông khác, một trong hai người đàn ông này chính là tên phóng viên đã quấy rối buổi ký tên của Thẩm Thanh Lan.
"Đây là đoạn ghi âm tớ lấy từ tay tên phóng viên đó. Tớ nói cho cậu biết, chỉ cần post những thứ này lên mạng, thì chỉ cần nước bọt của cư dân mạng thôi, là cũng đủ dìm chết cô ta rồi, cần gì chúng ta phải tự mình ra tay?"
Sicily gật đầu liên tục, "Ý này không tệ, cứ làm như vậy đi. Nhưng cậu có nhiều thứ tốt thế này, sao không tung ra sớm? Nếu làm vậy, thì người phụ nữ đó đâu có cơ hội lắc qua lắc lại lâu như vậy."
Kim Ân Hi cười thần bí, "Cậu không hiểu đâu, theo lời của người nước Z, thì cái này gọi là đứng càng cao ngã càng thảm. Trước đây, có người nào biết Thẩm Hi Đồng là ai, dù có hot thì cũng chỉ được một thời gian mà thôi, chứ đâu có hiệu quả tốt như bây giờ. An nói rồi, phải để cô ta đạt được tiền đồ mà cô ta mong muốn, để cô ta đứng ở chỗ cao nhất, sau đó từ trên mây rơi xuống. Cái tư vị đó, thật sự là rất tuyệt."
"Có lý! Có lý! Không hổ danh là An, ý này thật sự rất được." Sicily hưng phấn nói, còn giục Kim Ân Hi tung mấy thứ đó lên mạng.
Xế chiều hôm đó, bão táp trên mạng đang dần lắng xuống lại một lần nữa bùng lên, thậm chí còn kịch liệt hơn lần trước. Weibo của Thẩm Hi Đồng ngập trong những lời mắng chửi.
Tôi là người qua đường A: "Ồ, ngọc nữ thanh thuần cái gì chứ, còn tệ hơn cả những loại người kia nữa."
Phong hoa tuyết nguyệt không dứt tình: "Nhà họ Thẩm nuôi một con sói mắt trắng rồi, con nuôi hại con ruột. Nếu là tôi thì tôi sẽ bóp chết cô ta."
ABCD: "Nhìn bề ngoài giống như tiểu thư đài các, ai ngờ bên trong lại là lòng dạ rắn rết. Người phụ nữ này quá ghê tởm rồi."
Không thể quên anh: "Xem ra, những phóng viên giải trí kia lại nói lung tung rồi. Một người phụ nữ như vậy sẽ bỏ nhà họ Thẩm để đi phụng dưỡng cha mẹ mình sao? Tôi không tin, mấy người tin không?"
XXX là một đại thái giám: "Tôi cũng không tin. Có đánh chết cô ta thì tôi cũng không tin."
***
"Ha ha ha, quả nhiên câu đó nói quá chuẩn, ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết, nhìn những bình luận này đáng yêu quá đi mất." Kim Ân Hi gặm táo, cùng Sicily đọc bình luận, thỉnh thoảng cười ha ha.
Mà ở bên này, Thẩm Hi Đồng thì rất tức giận, suýt nữa đập hết đồ đạc trong nhà. Điền Thúy Phương đứng ở một bên hô lên: "Hi Đồng, con đừng đập, dù có tức giận thì cũng không thể đập, những thứ đó đều là dùng tiền mua đấy, đắt lắm." Mắt thấy một cái bình hoa bằng thủy tinh sắp bị Thẩm Hi Đồng đập, Điền Thúy Phương đau lòng chạy tới ôm cái bình hoa lại.
"Có cái gì đâu mà tức giận, bọn họ nói đúng hết còn gì." Lý Dũng ngồi trên ghế sô-pha, lạnh giọng nói, gương mặt có chút hả hê.
Cái con Thẩm Hi Đồng chết bầm này, có nhiều tiền như vậy mà không chịu mua nhà cho cậu ta, cậu ta hận chết cô ta. Nếu không phải cậu ta không được đứng tên căn hộ này, thì cậu ta nhất định sẽ vỗ tay khen hay.
"Lý Dũng, mày câm miệng cho tao!" Thẩm Hi Đồng trừng Lý Dũng. Đều là tại những kẻ này, nếu không phải do bọn họ, thì cô ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nhà họ Thẩm đã đuổi cô ta đi thì cô ta nhất định sẽ không trở về như vậy được.
Cô ta không biết phải xử lý như thế nào với video và đoạn ghi âm trên mạng. Cô ta có quen biết vài người, nhưng những người đó không thể so sánh với mạng lưới quan hệ của Thẩm Quân Dục được, không gây phiền phức cho cô ta đã là tốt lắm rồi. Cô ta chợt nhớ đến một người, chính là người tài trợ lớn nhất trong buổi biểu diễn âm nhạc lần trước.
Lấy điện thoại ra, nghĩ xong những lời sẽ nói, Thẩm Hi Đồng bấm số điện thoại của người đàn ông đó, đầu dây bên kia báo điện thoại không liên lạc được. Lòng Thẩm Hi Đồng trầm xuống, đây là cho cô vào danh sách đen, hay là...
Đáy mắt của cô ta hiện vẻ trào phúng. Xem đi, đây chính là đàn ông, hai hôm trước còn ăn cơm cùng cô ta, thân thiết gọi cô ta là Hi Đồng, vậy mà bây giờ đã không thèm nghe điện thoại của cô ta.
"Ồ, người ta không để ý tới chị nữa hả? Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ không thèm để ý tới chị. Nhìn bộ dạng này của chị, sau này cưới chị về, chẳng biết khi nào bị cắm sừng đâu." Lý Dũng châm chọc Thẩm Hi Đồng, làm như không thấy Điền Thúy Phương đang nháy mắt với cậu ta. Nếu không có nhà họ Thẩm thì Thẩm Hi Đồng sẽ do bọn họ tùy ý định đoạt. Chị ta dám đánh thì cậu ta sẵn sàng đánh trả.
Lý Dũng là một tên ngu ngốc, hơn nữa còn là một tên ngu không nói lý. Ngoại trừ cha mẹ thì ai cậu ta cũng dám đánh, lần trước Thẩm Hi Đồng đã bị đánh một lần rồi.
Thẩm Hi Đồng vốn đang rất bực bội, lại nghe Lý Dũng nói như vậy liền ném bình hoa về phía cậu ta. Nếu bị ném trúng, thì Lý Dũng không đầu rơi máu chảy mới là lạ.
Lý Dũng né rất nhanh, Thẩm Hi Đồng ném cũng nhẹ, nhưng bình hoa vẫn trúng vào người Lý Dũng, cậu ta hét lên: "Mẹ, chị ta đánh con, chị ta định đánh chết con."
Điền Thúy Phương hoảng hốt, Lý Đại Đầu vốn ngồi cạnh xem trò cười, nhưng bây giờ không quản cũng không được nữa. Thẩm Hi Đồng không cho ông ta tiền, buổi họp báo trước đã bàn xong rồi. Trong buổi họp báo, ông ta sẽ nói tất cả đều là hiểu lầm. Kết thúc buổi họp báo, nó sẽ sang tên ngôi nhà cho ông ta, kết quả là nó đổi ý.
Thấy con trai bảo bối bị đánh, Lý Đại Đầu ngồi không yên nữa, cởi giày ra đánh lên người Thẩm Hi Đồng, "Nó là em trai mày, mày lại dám đánh nó, làm nó bị thương thì mày đền nổi sao?"
"Ba, chân của con đau quá, không biết có bị gãy không nữa." Lý Dũng đứng cạnh đổ thêm dầu vào lửa, cậu ta đau chân thật, nhưng muốn xem trò vui cũng là thật.
Thẩm Hi Đồng phản kháng, nhưng sức lực của cô ta đâu thể so với một người đàn ông như Lý Đại Đầu nên chỉ có thể chịu bị đánh mà thôi. Lý Đại Đầu nghe con trai nói, ra tay càng mạnh hơn.
Sau đó, Thẩm Hi Đồng không phản kháng nữa, mà ngồi bệt xuống đất, nhìn Lý Đại Đầu bằng ánh mắt lạnh lùng, "Ông có bản lĩnh thì đánh chết tôi luôn đi. Đánh chết tôi rồi thì mấy người đừng mong có một đồng nào. Cả nhà mấy người cút đi cho tôi!"
Lý Đại Đầu dừng tay, hơi do dự một chút. Bây giờ cả nhà bọn họ đều dựa vào Thẩm Hi Đồng, nếu Thẩm Hi Đồng không quản bọn họ nữa, thì bọn họ thật sự không còn chỗ nào có thể đi.
Thẩm Hi Đồng cười nhạt, mấy con quỷ hút máu.
Lý Dũng thấy Thẩm Hi Đồng nhìn cả nhà bọn họ như nhìn rác rưởi thì vô cùng tức giận. Chị và mấy người bọn tôi là người thân ruột thịt, chị coi bọn tôi là rác rưởi, vậy thì chị là gì? Tưởng mang họ Thẩm thì chính là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm sao?
"Ba, đừng nghe chị ta nói bậy. Bây giờ danh tiếng chị ta xấu như vậy thì làm gì còn tiền nữa. Có lẽ trong tay chị ta chỉ còn lại một căn nhà này thôi, chúng ta bán nhà rồi rời khỏi thủ đô. Chị ta không muốn nhận người thân, vậy chúng ta đi là được."
Lý Đại Đầu cảm thấy rất có lý, nhưng căn nhà này do Thẩm Hi Đồng đứng tên nên bọn họ không có quyền bán.
Nụ cười mỉa mai trên mặt Thẩm Hi không giảm chút nào, bỗng cảm thấy may mắn khi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô ta chưa kịp tới chỗ Thẩm Quân Dục làm thủ tục sang tên, căn nhà này vẫn còn do Thẩm Quân Dục đứng tên.
"Ha ha, muốn căn nhà này sao? Mấy người nằm mơ đi! Dù tôi có chết thì căn nhà này cũng sẽ không thuộc về mấy người."
Lý Dũng nhất thời nổi giận, cầm bình hoa lúc nãy ném qua Thẩm Hi Đồng.
Số Thẩm Hi Đồng cũng xui xẻo, cái bình hoa đó đập trúng trán cô ta, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Dòng máu đỏ tươi từ trên trán cô ta chảy xuống sàn nhà, ba người kia lập tức luống cuống. Sắc mặt Lý Dũng trắng bệch, cậu ta chỉ muốn dạy dỗ Thẩm Hi Đồng một chút mà thôi, chứ không có ý nghĩ muốn giết chết chị ta.
"Mẹ..." Lý Dũng run rẩy nói, "Không phải là cô ta chết rồi chứ?"
Giết người phải đền mạng, cậu ta còn trẻ như vậy, cậu ta không muốn chết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án - Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mủ này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...