Lúc Phương Đồng tới tìm Thẩm Quân Dục thì anh đang xác nhận lại trình tự của buổi lễ lần cuối với MC chủ trì hôn lễ, "Tổng Giám đốc Thẩm."
Thẩm Quân Dục thầy cô nàng thì cười, hỏi bằng chất giọng trầm ấm, "Sao thế?"
Phương Đông nhìn MC một chút, nói khẽ, "Anh có thể tới đây một chút không?"
"Xin lỗi, chờ tôi một lát nhé."
Thẩm Quân Dục yên lặng nhìn cô nàng, nói với MC hôn lễ, rồi đi theo Phương Đồng đến một góc.
Phương Đồng nói ngắn gọn mọi chuyện một lần, "Thanh Lan bảo anh tới ngay, bọn họ đang ở thang máy phía Nam."
Ánh mắt Thẩm Quân Dục lạnh lẽo, vừa định rời đi thì nghĩ đến chuyện gì đó, đi tới chỗ MC, nói nhỏ, "Nghĩ cách kéo dài giờ cử hành hôn lễ thêm mười phút, tôi đi giải quyết chút chuyện sẽ quay lại ngay."
"Ơ, anh Thẩm" MC muốn gọi anh lại nhưng Thẩm Quân Dục đã bỏ đi.
Dọc đường, bước chân Thẩm Quân Dục không vội không chậm, mặt mỉm cười, mọi người đều không mảy may phát hiện có gì kỳ lạ, mãi cho đến khi đến chỗ vắng người anh lập tức chạy.
Khi Thẩm Quân Dục đến thì bọn Thẩm Thanh Lan vẫn đang đợi ở thang máy, lúc Thẩm Quân Dục đi tới thì cửa thang máy đúng lúc mở ra.
Thẩm Thanh Lan bước vào thang máy trước, Thẩm Quân Dục cùng vào theo, "Lan Lan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hề Dao đâu?"
Thẩm Thanh Lan sa sầm mặt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hành vi lần này của Đỗ Nam quả thật đã chọc giận cô.
Sớm biết thế này, cô đã giải quyết cái tên Đỗ Nam này trong buổi lễ đính hôn lần trước rồi.
"Chị dâu bị Đỗ Nam đưa lên tầng cao nhất rồi." Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Khách sạn này chia làm ba tòa, tầng tám, tầng mười tám và tầng hai mươi tám cao dần lên, bề ngoài thoạt nhìn tựa như chỉ có ba tầng, nơi Thẩm Quân Dục tổ chức hôn lễ là tầng tám, thấp nhất nhưng tốt nhất.
Phòng tiệc của tầng này có diện tích lớn nhất trong các khách sạn ở thủ đô, cũng xa hoa nhất, chuyên tổ chức các buổi tiệc cao cấp hoặc tiệc cưới.
Tầng tám có thể băng qua tòa nhà bên cạnh, sau khi đám Thẩm Thanh Lan đến nơi, ra khỏi thang máy thì hơi lúng túng trong thoáng chốc, bởi không biết Đỗ Nam đưa Ôn Hề Dao đi về hướng nào.
Thẩm Thanh Lan cũng không biết bây giờ nên đi hướng nào, Thẩm Quân Dục nói: "Lan Lan, trước tiên em ở đây chờ anh, anh sang cao ốc bên cạnh tìm thử."
"Đợi đã."
Thẩm Thanh Lan gọi anh lại, bắt máy điện thoại, là Kim Ân Hi gọi tới, "An, tớ đang trên đường chạy về khách sạn, cậu nghe tớ nói đây, bây giờ Đỗ Nam đang đưa Ôn Hề Dao lên sân thượng."
Mặc dù hôm nay Kim Ân Hi phụ trách giám sát khách sạn, nhưng cô nàng không ở trong khách sạn.
Với cô thì xâm nhập vào hệ thống camera của khách sạn không phải việc gì khó, hơn nữa hiện trường có nhiều vệ sĩ như thế thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ngờ vẫn có sơ suất.
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, đi lên sân thượng cùng Thẩm Quân Dục, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Nam ở đó, Ôn Hề Dao đang nhắm mắt nằm trong lòng hắn ta như ngủ thiếp đi.
"Hề Dao." Thẩm Quân Dục gọi.
Đỗ Nam quay lại, trông thấy anh liền cười, "Các người tới rồi à, nhanh thật đấy."
Đỗ Nam đứng sát mép sân thượng, chỉ cần tiến tới hai bước nữa là sẽ rơi xuống, Thẩm Quân Dục nín thở nhìn, "Đỗ Nam, anh định làm gì?"
Đỗ Nam cười, dịu dàng nhìn thoáng qua Ôn Hề Dao trong lòng, "Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ở bên Hề Dao thôi, nhưng các người không cho tôi đi, tôi chỉ còn cách lên đây thôi."
Thẩm Quân Dục trầm mặt, "Anh đã làm gì Hề Dao?"
"Tôi chẳng làm gì cả, chỉ cho Hề Dao ngủ một giấc mà thôi, cô ấy là người tôi yêu nhất, sao tôi nỡ gây tổn thương cho cô ấy chứ."
"Anh không nỡ tổn thương cô ấy, vậy bây giờ anh đang làm gì? Hôm nay cô ấy sẽ lấy người cô ấy yêu nhất, là ngày kỷ niệm đáng giá nhất cuộc đời cô ấy, nhưng anh lại phá hỏng ngày hạnh phúc này, anh làm thế mà là yêu cô ấy sao?"
Thẩm Thanh Lan nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Vẻ mặt Đỗ Nam vẫn dịu dàng như cũ, "Cô sai rồi, hôm nay tôi tới là để sửa sai lầm của cô ấy. Người mà cô ấy thực sự yêu là tôi, chẳng qua bị Thẩm Quân Dục lừa thôi. Nếu sau này cô ấy tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hối hận, bây giờ tôi làm thế này là để mai sau cô ấy không hối hận thôi."
Thẩm Thanh Lan nghe thể thì nhìn thẳng về phía Đỗ Nam.
Hình như trạng thái tinh thần hắn ta không ổn.
Cô dịu giọng nói, "Sao anh biết người Hề Dao yêu là anh mà không phải Thẩm Quân Dục?"
Đỗ Nam nghe câu này thì càng cười dịu dàng hơn, "Bởi vì lúc Hề Dao bốn tuổi đã nói sau này lớn lên sẽ làm cô dâu của tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, nhiều năm qua người ở bên cạnh cô ấy chỉ có mình tôi. Các người không biết đâu, từ nhỏ đến lớn Hề Dao luôn rất xuất sắc, cô ấy chính là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, luôn luôn nổi bật. Rất nhiều người theo đuổi cô ấy nhưng trước giờ cô ấy chưa hề để mắt đến bọn họ, tôi biết cô ấy làm thế là vì không muốn tôi ghen."
Thấy Đỗ Nam hoàn toàn chìm trong ảo tưởng của mình, Annie không kiềm chế được liền nói, "Anh tỉnh lại đi Đỗ Nam, trước giờ Hề Dao chưa từng yêu anh, anh đừng lừa mình dối người nữa. Người cậu ấy yêu là Thẩm Quân Dục, anh đừng u mê không tỉnh ngộ nữa."
Thẩm Thanh Lan nghe Annie nói câu này thì chỉ muốn mắng cô ta, hiện tại tinh thần Đỗ Nam không ổn, tuyệt đối không được kích thích, vậy mà cô ta cứ kích thích hắn.
Lúc này Thẩm Thanh Lan thật muốn bước đến tát cô ta một cái.
Annie nhìn thấy đôi mắt lạnh bằng của Thẩm Thanh Lan, vốn muốn nói tiếp nhưng lập tức nghẹn họng, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Nhưng đã muộn rồi, Đỗ Nam nghe Annie nói vậy thì lập tức kích động, "Cô nói bậy, người Hề Dao yêu là tôi, cô ấy là của tôi, không ai được cướp cô ấy khỏi tôi. Nếu ai dám cướp tôi sẽ liều mạng với kẻ đó."
Thẩm Quân Dục chứng kiến cũng biết lúc này Đỗ Nam không được bình thường, ban nãy Thẩm Thanh Lan muốn trấn an Đô Nam nhưng lại bị Annie phá hỏng.
"Mày."
Đỗ Nam chỉ vào Thẩm Quân Dục, "Đều tại mày, nếu không phải mày thì Hề Dao đã không như hôm nay, tạo và cô ấy vẫn yêu nhau như cũ, hôm nay người bước vào lễ đường với cô ấy phải là tao."
Ánh mắt hắn ta kích động như một con sư tử nổi giận, đáy mắt đỏ rực.
Thẩm Thanh Lan thấy thể thì vẻ mặt hơi thay đổi, nói, "Đúng, anh nói không sai, đều là Thẩm Quân Dục sai, là sự xuất hiện của anh ấy đã phá hoại tình cảm của anh và Hề Dao. Hề Dao thuộc về anh, không ai có thể cướp cô ấy khỏi anh, bây giờ anh tỉnh táo lại trước đi, anh thế này sẽ khiến Hề Dao sợ đấy. Anh cũng không muốn cô ấy có ấn tượng xấu với anh đúng không?"
Nghe vậy, hình như Đỗ Nam đã tỉnh táo đôi chút, "Không đúng, tôi biết cô, cô là em gái của Thẩm Quân Dục, chắc chắn cô sẽ giúp hắn, cô gạt tôi!"
"Tôi là em gái Thẩm Quân Dục, nhưng tôi giúp công lý chứ không giúp người thân, về chuyện này thì tôi ủng hộ anh, tôi cũng cho là anh trai tôi sai." Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói.
Đỗ Nam cười, "Vẫn là cô hiểu tôi, đúng vậy, anh trai cô không xứng với Hề Dao."
Hắn ta cúi đầu nhìn Ôn Hề Dao, "Nhiều người theo đuổi cô ấy như vậy mà cô ấy luôn ở một mình, là vì trong lòng cô ấy có tôi, chẳng qua bây giờ tôi vẫn chưa đủ ưu tú, nên cô ấy đang chờ tôi. Tôi sẽ cố gắng trở nên xuất sắc để đuổi kịp cô ấy. Cô biết không? Trước kia tình cảm giữa tôi và Hề Dao rất tốt, chúng tôi thường xuyên đi chơi, đi xem phim với nhau. Hề Dao rất thích ăn kem ly, nhưng sau khi ăn xong sẽ đau bụng. Lần nào tôi cũng mua cho cô ấy một ly kem nhỏ, cô ấy ăn một miếng, còn lại đều cho tôi."
"Vậy quả thật tình cảm giữa anh và Hề Dao rất tốt rồi."
Thẩm Thanh Lan vừa phụ họa, vừa nháy mắt với Thẩm Quân Dục.
Anh lập tức hiểu ngay, đi ra một góc gửi tin nhắn cho Hàn Dịch.
Đỗ Nam nghe được thì tán thành với cô, vẻ mặt càng dịu dàng hơn, gật đầu, "Ừm, không chỉ thế mà hồi cấp ba, tôi còn cùng cô ấy trốn học đi chơi, sau đó bị thầy giáo phát hiện liền mời phụ huynh, chú Ôn định phạt cô ấy, lúc ấy mắt Hề Dao đỏ ngầu, là tôi cầu xin chú Ôn đừng trách phạt cô ấy. Sau đó về nhà tôi bị ba đánh cho một trận, nửa đêm Hề Dao đến tìm tôi đưa tôi thuốc trị thương."
Đỗ Nam kể chi tiết về Ôn Hề Dao, người ngoài nghe hắn ta tự thuật sẽ cảm thấy hắn ta và Ôn Hề Dao từ thuở thiếu thời đã bắt đầu yêu nhau thắm thiết, nghe những chuyện hắn ta nói có lẽ sẽ tưởng là thật, nhưng hơn phân nửa thì Thẩm Thanh Lan thấy Ôn Hề Dao chỉ xem hắn ta như bạn thân chứ không hề có bất kỳ tình yêu nam nữ nào.
Ôn Hề Dao dần tỉnh lại trong lòng Đỗ Nam, liếc mắt liền thấy gương mặt dịu dàng của Đỗ Nam, nhưng giờ phút này khuôn mặt hắn ta trong mắt cô lại vô cùng dữ tợn.
"Bốp."
Một bàn tay vô tình vụng thẳng lên mặt Đỗ Nam, làm mặt hắn ta lệch sang một bên, lòng bàn tay Ôn Hề Dao đỏ rát, có thể thấy vừa rồi cô tát rất mạnh.
Cô muốn đẩy Đỗ Nam ra, nhưng hắn ta ôm cô rất chặt, "Đỗ Nam, buông ra."
"Hề Dao, ngoan, yên nào."
Đỗ Nam không quan tâm đến dấu bàn tay trên mặt mình, ôm chặt Ôn Hề Dao không cho cổ động đậy.
"Hề Dao."
Thẩm Quân Dục gọi, Ôn Hề Dạo quay lại, trông thấy Thẩm Quân Dục thì thoáng chốc mắt sáng lên, "Quân Dục."
Thẩm Quân Dục nhìn cô trấn an, ra hiệu cho cô đừng sợ, cũng đừng kích thích Đỗ Nam.
Ôn Hề Dao trông thấy Thẩm Quân Dục thì lập tức an tâm, bình tĩnh lại.
Đỗ Nam thấy cô không giãy giụa nữa thì mỉm cười, "Hề Dao."
Ôn Hề Dao tỉnh táo lại, nhận ra lúc này mình đang đứng sát mép sân thượng, vừa rồi nếu cô giãy giụa mạnh một chút thì rất có thể đã rơi xuống cùng Đô Nam rối.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô tràn đầy hoảng sợ.
Ôn Hề Dao yên tĩnh lại, nhưng Đỗ Nam lo rằng cô sẽ chạy đi nên không thả lỏng lực ôm chút nào.
"Đỗ Nam, anh đưa tôi đến đây là muốn làm gì?"
Ôn Hề Dao lạnh lùng hỏi, "Chẳng lẽ anh muốn đẩy tôi xuống?"
Đỗ Nam nghe thể thì cuống cuồng, "Anh không có, Hề Dao, sao anh nỡ chứ? Anh chỉ muốn đưa em đi, nhưng bọn họ không cho anh đi, nên anh chỉ có thể đưa em lên đây."
"Không phải bọn họ không cho anh đi, mà là chính tôi không muốn đi theo anh. Đỗ Nam, anh thả tôi ra đi, dưa hái xanh thì không ngọt."
Ôn Hề Dao bình tĩnh nói, tựa như đang thương lượng với Đỗ Nam.
Đỗ Nam khẽ giật mình, "Hề Dao, em thật sự ghét anh vậy sao?"
Ôn Hề Dao đã nhận được ám hiệu của Thẩm Thanh Lan, nên không dám gật đầu, chỉ nói, "Không phải ghét, anh là bạn thân của tôi, sao tôi lại chán ghét anh chứ? Nhưng mà Đỗ Nam à, anh đã từng nói, anh vĩnh viễn sẽ không ép tôi làm chuyện tôi không thích mà, anh còn nhớ không?"
"Đương nhiên anh còn nhớ rồi, Hề Dao, anh cũng muốn chúc phúc cho em, nhưng anh không khống chế được mình, chỉ cần vừa nghĩ tới em sẽ ở bên người đàn ông khác là anh liền nổi điên muốn giết người. Hề Dao, mất em anh thật sự sẽ chết."
Đỗ Nam thì thào, đây không phải là lần đầu tiên hắn nói câu này, nhưng lần này giọng điệu không giống bất kỳ lần nào trước đây.
Cộng với tình cảnh hiện giờ, Ôn Hề Dao thật sự lo lắng hắn ta sẽ nghĩ quẩn mà ôm cô cùng nhảy xuống từ chỗ này, cô liền nhìn Thẩm Thanh Lan cầu cứu.
Một nơi khác, thời gian cử hành hôn lễ đã đến, MC đã bắt đầu lên sân khấu nói chuyện, đang lúc giới thiệu chuyện tình yêu của Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục thì Sở Vân Dung ngồi ở dưới sân khấu cảm thấy có gì đó không ổn vì không thấy Thẩm Quân Dục đầu.
"Quân Dục đi đâu rồi?" Sở Vân Dung nói nhỏ với chồng.
Thẩm Khiêm vỗ vỗ tay bà, cười an ủi, "Chắc đang ở đâu đó thôi, bà lo lắng linh tinh làm gì. Chỉnh lại vẻ buồn hiu trên mặt đi kìa, người ta nhìn thấy sẽ tưởng bà không thích con dâu Hề Dao đấy."
Sở Vân Dung lườm ông, "Tôi rất thích đứa con dâu Hề Dao này đấy, ông đừng có nói vớ vẩn"
Miệng nói vậy nhưng mặt lại tươi cười.
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh thấy hơi bất an trong lòng.
Thẩm Thanh Lan rời đi lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa về, hơn nữa cả Thẩm Quân Dục cũng đi.
Anh muốn đi xem thử, nhưng nhìn xuống chân mình lại thấy bất lực.
Anh nhìn thoáng qua Hàn Dịch, anh ta liền hiểu ý, đang định đứng lên thì nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Dục.
Ánh mắt anh hơi thay đổi, liếc Phó Hoành Dật một cái rồi đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, Hàn Dịch đã loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài như là "Có người muốn nhảy lầu", vội bước nhanh hơn.
Bà Đỗ đang chờ hôn lễ bắt đầu, kết quả chỉ thấy một mình MC thao thao bất tuyệt trên sân khấu chứ không thấy cô dâu chú rể đâu, không kìm được bàn hả hê nói thầm với chồng, "Đến giờ rồi mà hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, không phải chú rể bỏ trốn rồi chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án - Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mủ này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...