Chương 31: Tiền Của Tôi

27 4 0
                                    

Lần trước chuyện chiếc vòng tay của Min Eunji đã bị điều tra ra, chính bản thân cô cũng không lấy làm bất ngờ, vì dù sao lúc làm việc này cô cũng chẳng giấu giếm, tới cả Jung Hoseok cũng cảm thấy cô tiêu tiền tới mức khác thường.

Nhưng sau đó chuyện khuy măng sét thì đúng thật là cô bắt đầu thử nghiệm xử lý tiền mặt, vì vậy làm cũng khá bí mật, hiển nhiên món đồ xa xỉ đó cũng không phải là lần đầu tiên bị người như cô quy đổi, nếu không cũng sẽ không ân cần cho cô mua cái hộp rỗng.

Chuyện này đã bị Jung Woosik điều tra ra, thật ra cũng không xem là bất ngờ, suy cho cùng bí mật là vì muốn che giấu người thường, còn lão hồ ly Jung Woosik này không ngốc nghếch ngây thơ như Jung Hoseok, ánh mắt và lòng dạ anh ta thâm sâu có thể dọa người ta sợ mất mật, cho nên biết được mánh khóe quy đổi cất giấu này cũng không kì lạ.

Min Eunji chỉ thấy lạ là lần này cô chỉ làm có mười triệu, mười triệu won, cô nghe dì Kim thuận miệng nói, một cái áo sơ mi bất kỳ của Jung Woosik thôi mà cũng đã mấy chục triệu rồi, chút xíu tiền này đáng để lão xấu xa hao tâm đi điều tra một chuyến sao?

Biểu hiện của Min Eunji quá khiếp sợ, trong ánh mắt hòa lẫn với tâm trạng không kịp che giấu, Jung Woosik nhìn dáng vẻ cô như vậy, hừ một tiếng, cũng không kéo Min Eunji nữa, xoay người đi về phía rừng cây.

Min Eunji ôm cái cây kia đứng lại một lúc, ở sau lưng Jung Woosik nhỏ giọng thương lượng, "Anh trai, anh trai tốt bụng, tôi về phòng mình một chuyến sau đó lại đi theo anh nói chuyện, hoặc anh trai có thể đến phòng tôi uống ly trà?"

Lời này quả thật không giống lời người phụ nữ đoan chính có thể nói ra, tất nhiên là, chuyện Jung Woosik kéo cô vào rừng cây, cũng không giống như việc mà một người đàng hoàng có thể làm.

Thật sự thì Jung Woosik cũng bị từng tiếng anh trai, anh trai tốt bụng của cô dọa không nhẹ, nhưng quả thực anh ta không giống với Jung Hoseok thiếu kinh nghiệm kia, vừa mới chọc một chút là đã run lẩy bẩy, anh ta đứng vững bước chân, nheo mắt nhìn Min Eunji, "Cô muốn chơi trò gì? Về phòng gửi tin nhắn cho em trai tôi, để nó bắt gặp nói tôi quấy rối cô?"

Tâm tư Min Eunji bị chọc thủng, chính xác thì cô nghĩ như vậy, đầu óc Jung Hoseok còn chưa lòng vòng quanh co như vậy, chỉ cần để anh hiểu lầm anh trai mình không an phận với người phụ nữ của anh, "thù mới hận cũ" cộng lại, tới lúc đó cho dù Jung Woosik miệng lưỡi lắt léo thì một chữ Jung Hoseok cũng sẽ không tin.

Bây giờ chắc có lẽ anh đang ra ngoài tìm quần, nếu thật sự không tìm thấy thì chắc chắn bên trong khách sạn cũng có chuẩn bị sẵn, hoặc dứt khoát đi ra ngoài mà không mặc gì cả, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút...

Jung Woosik khoanh tay cười lạnh: "Đừng nghĩ chiêu trò gì nữa, chẳng qua tôi chỉ nói chuyện với cô, cô dám đi lừa người khác mà sợ tôi sao?"

Min Eunji bị bóc trần suy nghĩ, mặt lúc trắng lúc đỏ như củ cà rốt, thầm nói tôi mà sợ anh?! Bực thật tôi mà không dọa chết được anh hả!

Jung Woosik nói xong, mở đèn pin điện thoại lên, đi về rừng cây một cách tự nhiên, Min Eunji suy nghĩ một chút về mười triệu kia, nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Jung Woosik tiến vào trong rừng.

Đều Là EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ