Da đầu Min Eunji tê dại, khuya khoắt làm loại chuyện này bị anh trai của Jung Hoseok bắt được, nếu như không phải da mặt cô rất dày thì hiện tại chắc chắn việc cô đang đỏ mặt sẽ lộ ra rõ ràng rành mạch.
Cô nhanh chóng thu cảm xúc lại, đứng thẳng ở chỗ cửa phòng của Jung Hoseok, nói: "Em hơi khát nước, chuẩn bị xuống tầng uống nước, anh, muộn như vậy rồi mà anh còn chưa ngủ à."
Đây là lần đầu tiên Min Eunji gọi Jung Woosik là anh, Jung Woosik nhướng mày, nhìn về phía cửa phòng của Jung Hoseok với ý nghĩa không rõ.
Min Eunji rụt tay lại khỏi tay cầm trên cửa phòng của Jung Hoseok, sau đó xoay người đi xuống tầng, tố chất tâm lý ổn định vững vàng.
Jung Woosik đứng ở tầng hai nhìn cô thật sự chạy xuống tầng, mở tủ lạnh ra vặn mở một chai sữa bò rồi tu ừng ực, anh ta cười khẽ một tiếng, về phòng của mình.
Một lần không thành, Min Eunji quay lại phòng mình, cho dù như thế nào cũng thấy không cam lòng, đêm nay cô có thể bò lên giường của Jung Hoseok thì đêm nay cô có thể về nhà, thời gian một đêm cũng đủ để cho cô quay lại trước khi trời sáng, khoảng thời gian chênh lệch giữa hai lượt tiến vào và rời khỏi thế giới cũng không khác nhau lắm.
Cô nằm ở trên giường mình nhưng không ngủ, có lẽ trằn trọc trở mình hơn một tiếng, cô lại ngồi dậy khỏi giường, lén lút mở cửa phòng ra, nhìn ra phía ngoài hành lang, trên hành lang chỉ có đèn tường còn sáng, ánh sáng không phải quá tối nhưng cũng không tính là sáng tỏ, yên tĩnh đến mức thậm chí còn không có một con muỗi nào.
Khuôn mặt của Min Eunji lộ ra vẻ mừng thầm, cô lặng lẽ mò mẫm ra khỏi phòng mình, âm thầm khẽ khàng đóng cửa lại, lại lẳng lặng mò mẫm đến cửa phòng Jung Hoseok, tay sờ lên tay nắm cửa, vặn xuống dưới từng chút từng chút một, sau khi vặn tới tận cùng, hơi đẩy vào bên trong, mở ra rất dễ dàng.
Trên mặt Min Eunji lộ ra nụ cười sắp thực hiện được ý đồ, nhưng cô chưa kịp đẩy cửa ra hoàn toàn, hành lang sau lưng ở phía bên kia lại truyền đến một giọng nam, cũng không hề hô to gọi nhỏ, vẫn trầm thấp dễ nghe như trước, nhưng lại giống như ma âm quanh quẩn bên tai, khiến cho Min Eunji suýt chút nữa đã dựng đứng cả tóc gáy.
"Cô Min, lại khát nước à?" Jung Woosik cầm một cái cốc trong tay, bên trong cái cốc là sữa bò mà anh ta vừa mới hâm nóng, anh ta đứng ở đầu cầu thang nhìn Min Eunji, trên sống mũi đỡ mắt kính che đậy vẻ sắc bén trong mắt, cả người có vẻ tao nhã vô hại nhưng lại khiến cho người ta hận tới ngứa răng.
Min Eunji đã hé mở cửa phòng của Jung Hoseok ra một khe hở, suýt chút nữa cô đã có thể chui vào, nhưng không biết xui xẻo thế nào mà Jung Woosik vẫn chưa ngủ!
Cổ Min Eunji răng rắc răng rắc quay đầu nhìn về phía Jung Woosik, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng đờ: "Anh, anh còn chưa ngủ à?"
Jung Woosik đứng ở đầu cầu thang, tựa vào lan can tầng hai, đưa sữa bò đến bên miệng mình, uống một ngụm, dùng đầu lưỡi liếm sạch vết sữa bên mép, nói: "Không phải cô Min cũng chưa ngủ sao."
"Nhưng Hoseok đã ngủ rồi." Jung Woosik nói: "Nếu cô Min có chuyện gì thì ngày mai hãy nói với nó."
Min Eunji kéo cửa phòng của Jung Hoseok, khép cái khe hở mà khó khăn lắm mới mở ra được kia lại, cũng không giữ nổi biểu cảm trên mặt: "Tôi cũng không có việc gì, chính là vừa nãy nhìn thấy cửa phòng anh ấy đang mở, tiện tay đóng lại giúp anh ấy một chút ha ha ha."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đều Là Em
HumorTổng Tài mỏ hỗn bao nuôi thứ trời đánh Nữ chính nhẫn tâm x Nam chính mỏ hỗn Ngược nam chính tả tơi