Chương 62: Đây Là Một Lời Tiên Đoán Tốt Đẹp (Hoàn)

38 4 0
                                    

Min Eunji cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, dù sao cái hố đen thùi lùi vốn nhìn không thấy đáy, đây lại là núi sâu rừng già, hai người ngã xuống, không ngã chết thì cũng ngã đến tàn phế không leo ra nổi. Trên đoạn đường rơi xuống ngắn ngủi, trong đầu cô đều là các biện pháp cấp cứu mà cô đã từng học từ nhỏ đến lớn, đồng thời còn có hình như di động của cô và Jung Hoseok đều để ở trong xe!

Khoảnh khắc rơi xuống đất, Min Eunji nghĩ thầm thôi chết rồi, hai người đều không cầm di động, ngay cả cầu cứu cũng không cầu cứu nổi, không phải chờ chết sao!

Quả nhiên không thể yêu đương với người có bệnh tâm thần được!

Sau đó hai người cô và Jung Hoseok đều tiếp đất rồi bị bắn ngược lên, sau đó lại rơi xuống, run rẩy dừng trên thứ gì đó có tính đàn hồi cực kì cao. Min Eunji thở phì phì, bên dưới là một mảnh đen thui, Jung Hoseok lục lọi lấy thứ gì đó ra khỏi túi, sau đó ấn xuống.

Không gian tối đen như mực sáng lên, xung quanh treo rất nhiều đèn màu. Lần này nhờ ánh sáng rực rỡ của đèn màu, Min Eunji mới thấy rõ bản thân mình không phải ở trong loại hố sâu vừa lầy lội, ẩm ướt lại vừa bẩn thỉu, thậm chí phủ kín chạc cây mà có thể lấy mạng người ta bất cứ lúc nào như trong tưởng tượng của cô.

Có lẽ do cô xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết, rõ ràng không gian này đã được con người cải tạo. Tuy rằng vẫn rất thô sơ nhưng có giường lò xo cỡ lớn, đèn màu ở khắp nơi, xen lẫn mùi bùn đất ẩm ướt khiến cho có có loại cảm giác vừa vớ vẩn lại vừa ảo mộng.

"Đây là..." Một lúc lâu sau, Min Eunji mới nói nên lời. Cô kéo váy sắp xốc lên tận eo xuống, ngồi xuống giường lò xò siêu to đến quá lố... Chắc là giường, bởi vì cô nhìn thấy chăn gối được gấp gọn.

Cô ngồi ở mép giường, Jung Hoseok đã xuống đất, đang không ngừng bật sáng thứ gì đó, không bao lâu sau, toàn bộ không gian đều tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

Min Eunji không phải là người lãng mạn và tràn ngập tâm tình thiếu nữ, nhưng việc này không có nghĩa là cô không có tế bào lãng mạn và trái tim thiếu nữ. Cô nhìn Jung Hoseok đang đứng trên mặt đất cười đến vui vẻ, cô hỏi: "Đây là bất ngờ mà anh chuẩn bị cho em à? Anh nói cho em biết trước đi, sao anh có thể kéo điện lên núi thế?"

Jung Hoseok nhún vai: "Chỉ cần có tiền thôi." Chỉ cần có tiền, quả thật không gì không làm được.

Min Eunji ngồi ở mép giường duỗi tay ra với anh: "Đến đây, cho em ôm một cái nào."

Jung Hoseok đến gần, sau khi ôm Min Eunji thì đưa cô tới một cái bàn nhỏ trước mặt, vẻ mặt vô cùng kì lạ, chỉ vào một cái hộp nhỏ phía trên, nói: "Đây mới là bất ngờ dành cho em."

Min Eunji là người tới đâu hay tới đó, mặc dù chiêu lãng mạn hoang đường này có thêm mùi tanh nồng nặc của đất nhưng thắng ở chỗ mới lạ kích thích, cô vươn tay đi mở hộp, sau đó nhìn thấy một hộp đầy mấy thứ đang ngọ nguậy.

Nếu như đây cái cô gái bình thường thì chắc chắn sẽ bị dọa cho hét chói tai, dọa đến nỗi đi đánh người, nhưng Min Eunji chỉ hơi dừng một chút, sau đó vươn tay chọc chọc vào trong cái hộp lúc nhúc mấy con giun, xác nhận bên trong hộp không có gì khác ngoài mấy con giun, lúc này cô mới nhìn về phía Jung Hoseok.

"Biết học hư rồi ha, dùng thứ đồ chơi này dọa em sợ à?" Min Eunji buồn cười nói: "Vậy lần sau anh dùng nhện ấy, em chắc chắn sẽ sợ tới mức trực tiếp từ đây nhảy thẳng ra ngoài.

Jung Hoseok nhìn Min Eunji với vẻ mặt sâu xa, một lúc lâu sau mới mở miệng, chỉ vào con giun bên trong chiếc hộp nhỏ: "Nếm thử không?"

Min Eunji: "...?"

"Anh đã từng ăn thứ này." Jung Hoseok cười một cái trước ánh mắt kinh ngạc của cô: "Là em ép anh ăn, em không nhớ đúng không?"

"Chúng ta đã từng gặp nhau khi còn nhỏ." Jung Hoseok nói: "Cũng là ở đây, anh rớt xuống chỗ này, sau đó em đột nhiên xuất hiện, em nói em cũng bị nhốt ở đây, sau đó giả vờ đáng thương lừa anh ăn, còn ép anh phải ăn giun."

Jung Hoseok nói một chút thì có chút nghẹn ngào, ngửa đầu lên nén nước mắt xuống, sau đó cười khẽ một tiếng, nói: "Anh đã hỏi dì rồi, khi đó em mất tích nhưng sau khi quay lại thế giới hiện thực thì không nhớ rõ cái gì, em đã quên mất anh rồi."

Jung Hoseok nói: "Sau khi anh được cứu ra thì kể về em với mọi người, nhưng bọn họ đều cho rằng anh bị ảo giác, anh của anh còn đưa anh đi thôi miên, để cho anh hiểu lầm người cứu anh là Han Chaewon."

Jung Hoseok nói: "Anh nhớ lại hết thảy rồi, em cũng phải nhớ."

Min Eunji không rõ sao đang nói chuyện, lại biến thành tiết mục kỳ ảo trong rừng rậm rồi, nhưng quả thật cô đã từng mất tích một khoảng thời gian khi còn nhỏ, trong nhà đều cho rằng cô bị bọn buôn người bắt cóc.

"Nhưng sao có thể chứ, không có sách, làm sao em có thể gặp được anh?" Cô khó có thể tin nổi. Jung Hoseok cũng không ép cô phải nhanh chóng tin tưởng, chỉ nói: "Em phải nhớ rõ, khi còn nhỏ, là em gạt anh, ép anh phải ăn giun nên anh mới có bệnh sạch sẽ. Khi còn nhỏ em gạt anh, lớn lên cũng gạt anh, lừa hôn lừa tình, lừa xong còn muốn chạy, em là kẻ khốn kiếp."

Jung Hoseok nói, duỗi tay ôm lấy Min Eunji: "Nhưng anh lại yêu kẻ khốn kiếp này."

Nói thật, Min Eunji có chút không tiếp thu nổi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, xuyên qua nhờ sách cũng là một chuyện rất ảo rồi.

Đêm nay bọn họ không hề làm gì, Jung Hoseok ngập ngừng kể về chuyện khi anh còn nhỏ với Min Eunji, anh đã không còn nhớ rõ rất nhiều rất nhiều chuyện, về cái hố này, còn có rất nhiều chuyện về nhà anh.

Đều Là EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ