Sau vòng đầu thì số lôi đài trên sân chỉ còn lại tám, được xếp thành một vòng tròn. Mười sáu người lại phải rút thăm một lần nữa, Diệp Tố rút trúng Nhan Hảo, Lữ Cửu đối đầu với Liên Liên, Dịch Huyền với một đệ tử khác của Côn Luân. Còn Du Phục Thời……
“Ta ở lôi đài số 8.” Du Phục Thời đưa lá thăm ra cho Diệp Tố xem, khi nói đến chữ “8” hắn còn cố ý nói chậm hại, nhấn mạnh bản thận biết chữ này. Đôi mắt Diệp Tố cong lên chứa đầy ý cười, giả vờ như không biết hắn đang khoe là mình biết chữ: “Đợi lát nữa đánh xong chúng ta đi thăm Từ Trình Ngọc.” Du Phục Thời gật đầu đồng ý, hắn cầm theo lá thăm đi về hướng lôi đài số 8, Khấp Huyết kiếm lẽo đẽo đi theo phía sau.
Ninh Thiển Dao cúi đầu nhìn lá thăm trong tay, sau đó quay đầu nhìn Du Phục Thời đã bước lên lôi đài, sắc mặt dần trở nên khó coi, không biết vì sao nhưng từ trong xương cốt nàng ta dâng lên một cổ dự cảm không lành.
Mười sáu người đều đã yên vị trên lôi đài, hai mắt nhìn nhau, đối thủ của Cốc Lương Thiên, Lục Trầm Hàn, Mai Cừu Nhân và Chu Vân đều không quá mạnh, cơ hồ đã nắm chắc cơ hội vào nhóm mười người đứng đầu.
“Tình hình này ta có vẻ phải tranh hai vé hạng chót rồi.” Nhan Hảo đứng trên lôi đài, phe phẩy quạt lông hồng phấn cười nói với Diệp Tố. “Đánh xong mới biết được.” Diệp Tố đứng ở đối diện, hai tay trống trơn.
Lão nhân tóc nâu vừa hô bắt đầu thì Nhan Hảo lập tức tiến lên một bước, sau đó Diệp Tố liền thấy vạn kiếm đâm thẳng đến từ trước mặt. Hợp Hoan Tông am hiểu nhất là ảo thuật, tu sĩ bình thường có lẽ sẽ cho rằng kiếm này là giả, nhưng ảo thuật một khi đã đạt đến cảnh giới thượng thừa thì cũng có thể tạo ra thương tổn thật sự. Khi vạn kiếm đồng thời bay tới, Diệp Tố vẽ ra giữa không trung một đạo kim sắc phù chú, nàng duỗi tay giơ đạo phù che ở trước mặt, những thanh kiếm đó khi đâm vào thì như đụng phải một tấm chắn kiên cố không thể phá vỡ, cuối cùng leng keng rơi hết xuống sàn lôi đài. Nhan Hảo thấy thế thì lui về sau vài bước, lần này toàn bộ bề mặt lôi đài bỗng nhiên rạn nứt, đá vụn bay loạn xạ, các hòn đá không ngừng kết lại, nhô lên cao, cao nữa, cuối cùng hình thành một thứ tựa như một con rồng đá tấn công về phía Diệp Tố.
Diệp Tố đứng tại chỗ, tay nhanh như chớp vẽ ra một phù phòng hộ hình chuông bao trùm lấy cả người, cứng rắn chặn lại thế công kích của thạch long, tay trái rũ xuống bên hông của nàng một lần nữa điều động linh khí, vẽ ra phù chú, chưởng về phía phần thân của thạch long. Đạo phù chú đó như có sức nặng ngàn cân, một lần nữa ép phẳng bề mặt lôi đài vốn bị xé toạc ban nãy. Tay phải của Diệp Tố cố định đầu của thạch long không cho nó động đậy, tay trái liên tục vẽ phù đè thân của nó xuống, mỗi bước nàng đi về phía trước thì một phần thân của thạch long bị ép xuống đài, thẳng đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi đầu của nó của nhô lên.
Chợt, nàng thu lại phù chú ở tay phải, trực tiếp triệu hồi linh lực bao vây lấy các ngón tay, nàng nắm lại bàn tay đấm xuống một quyền, đầu rồng liền tan nát, sau đó nàng dán một lá Tật Tốc Phù ở sau lưng, trong nháy mắt liền dịch chuyển đến trước mặt Nhan Hảo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Short StoryDiệp Tố xuyên vào một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, nàng nhập gia tùy tục, cẩn trọng tu tiên, khi rảnh rỗi thì đi xem nam nữ chủ nói chuyện yêu đương, phân phân hợp hợp. Sinh hoạt của nàng trôi qua có tư có vị, còn có phim thần tượng cẩu huyết để xem...