Chương 18: Thư đồng

4 0 0
                                    

Hôm đó, lúc hai người trở về, người đi hội hoa đăng đã tan gần hết.

Yến Lâm dắt ngựa đỡ nàng lên. Trở về cũng như lúc tới. Chỉ là hắn không còn phóng ngựa lao nhanh, mà cho ngựa đi thong thả ngồi trên lưng ngựa cùng nàng, hận đường về Khương phủ không lâu hơn một chút, dài hơn một chút, đi đến thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn, vĩnh viễn không có điểm kết.

Thiếu niên lúc này đầy chân thành, cô nương yêu dấu ngồi trên ngựa cùng hắn, tựa sát vào lòng hắn, nhất thời không nghĩ đến chuyện gì khác nữa. Nhịp tim kịch liệt đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư hắn. Hắn thật sự quá kỳ vọng mơ ước về cuộc sống sau này, nên không hề chú ý đến sự trầm mặc khác hẳn dĩ vãng của người ngồi trước.

Gió thổi se lạnh. Khương Tuyết Ninh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi lồng ngực phía sau truyền đến. Chỉ là nàng nhìn con đường trở về Khương phủ càng lúc càng quen thuộc, trong lòng lại càng chán nản: Nếu nàng vẫn ở tuổi thiếu nữ như thời khắc này, bỏ đi cố chấp cùng không hiểu chuyện của kiếp trước, gặp thiếu niên vì nàng xông pha khói lửa như vậy, hẳn sẽ vì kiếm của hắn, vì ảnh mắt hắn, vì hắn chăm chú nắm chặt bàn tay của nàng, còn vì cả đoá mộc phù dung từ tường cao rơi xuống kia, mà hân hoan, mà ngượng ngùng, mà nhảy cẫng lên, mà cảm động. Nhưng nàng không còn là người như thế.

Lúc về đến cổng Khương phủ, đã là đêm muộn. Yến Lâm đỡ nàng xuống ngựa, cười dặn dò nàng: "Đêm nay trở về phải ngủ ngon giấc."

Nói xong hắn liền lên ngựa. Chỉ là vừa quay đầu lại thấy nàng còn đứng ở cổng nhìn mình, bèn nói: "Hồi phủ đi, ta nhìn ngươi vào."

Khương Tuyết Ninh lại lẳng lặng nhìn hắn, hỏi hắn: "Yến Lâm, ngươi luôn luôn cưng chiều ta, che chở ta như vậy, những ngươi có từng nghĩ nếu một ngày, ta không có ngươi, sẽ ra sao, sẽ phải làm gì chưa?"

Yến Lâm khẽ giật mình. Hắn cảm thấy nàng hôm nay có chút ưu thương, chỉ nói: "Buồn lo vô cớ, làm sao ngươi lại không có ta chứ? Ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi."

Nhất thời Khương Tuyết Ninh lòng đau như cắt, ngay cả nhìn hắn cũng cảm thấy khó chịu, thế là trầm trầm cười lên: "Cũng đúng. Vậy ta về đây." Yến Lâm gật đầu. Thế là nàng xoay người, đi vào cửa hông Khương phủ còn đang mở ra đợi nàng.

Yến Lâm ngồi trên lưng ngựa, nắm dây cương, nhìn chăm chú bóng dáng của nàng dần dần biến mất, đáy lòng lại chợt trở nên mơ hồ.

*

Bên trong Khương phủ rất nhiều người chưa ngủ vì đợi nàng trở về. Chuyện kinh thành có thích khách vào ban ngày đã sớm truyền khắp nơi, Khương Bá Du vừa nghe nói Khương Tuyết Ninh ở đó, lại bị thích khách bắt làm con tin, trái tim sợ hãi suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. May mà ai cũng nói nàng không có việc gì. Chỉ là sau đó tiểu nha đầu lừa đảo này lại còn bị Yến Lâm kéo đi hội hoa đăng, quả thực khiến người ta giận sôi.

Trong lòng Khương Bá Du đã dự định chờ Khương Tuyết Ninh trở về, phải nghiêm khắc giáo huấn nàng một trận mới được. Nhưng khi chờ đến khi nàng trở về, sắc mặt nàng lại không được tính là tốt. Nhất thời lại không kiềm được có chút đau lòng cho nha đầu này: Ám sát lần này hoặc là nghịch đảng Bình Nam Vương, hoặc là loạn đảng Thiên Giáo, tính thế nào cũng không phải là lỗi của nha đầu này, đã thảm như vậy còn bị một phen trách móc nặng nề, vậy cũng quá đáng quá.

Khôn NinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ