Chương 51: Mộ Nghĩa Đồng

2 0 0
                                    

Bầu không khí có một chút kỳ dị vi diệu. Cũng không biết có phải đám người cảm giác ra cái gì hay không, ánh mắt của họ nhìn Thẩm Chỉ Y và Khương Tuyết Ninh có chút băn khoăn, có thể là cảm thấy Lạc Dương Trưởng công chúa cũng quá tốt với Khương Tuyết Ninh rồi.

Thái giám tên là Trịnh Bảo kia tạ ơn rồi lui ra. Trong nội tâm Khương Tuyết Ninh đã buông xuống được một đại sự, mặc dù vẫn chưa biết sau đó sẽ thế nào, nhưng sự căng thẳng lúc ban đầu đã giảm bớt đi vài phần. Nói như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, nàng ấy sẽ gọi là gì nhỉ? Nhớ lại, hẳn nên gọi là "Hí tinh" (ưa diễn và diễn tốt) đi. Những thứ khác không ra sao, nhưng diễn kịch giả vờ đáng thương nàng tự tin mình hạng nhất.

Nhưng nghĩ lại kỳ thật cũng không đến nỗi tệ như vậy. Tuy nàng lợi dụng Thẩm Chỉ Y mới đạt mục đích, nhưng nhìn từ khía cạnh khác, cũng coi như giúp Thẩm Chỉ Y kết được một mối thiện duyên rồi? Không tính là chuyện xấu, không tính là chuyện xấu. Trong lòng Khương Tuyết Ninh tự khuyên nhủ mình vài câu, lại nói một câu: "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Chỉ Y không nói gì thêm. Nàng về Minh Phượng Cung dù ngược đường với nhóm thư đồng, nhưng lại kéo tay Khương Tuyết Ninh, cùng nàng đi về Ngưỡng Chỉ Trai, còn đi vào trong sảnh ngồi nói chuyện cùng các nàng một hồi lâu mới rời đi.

Tiêu Xu từ đầu tới cuối đều có vẻ hơi trầm mặc. Lúc Thẩm Chỉ Y tới, nàng ngập ngừng nhìn, như có chuyện muốn nói, nhưng nhìn những người khác ngồi trong sảnh, lại không nói ra. Mãi đến khi Thẩm Chỉ Y đứng dậy rời đi, nàng mới lặng lẽ không lên tiếng đi theo ra. Khương Tuyết Ninh trông thấy, liền đoán nàng có lời muốn một mình nói với Thẩm Chỉ Y, có lẽ liên quan tới chuyện ở Từ Ninh Cung hôm nay và Tiêu Thái hậu. Nhưng cũng không ai tiện đi theo.

Tiêu Xu vừa mới rời đi, trong sảnh liền yên tĩnh tới kỳ lạ, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không ai mở miệng nói chuyện. Qua một hồi lâu, Phương Diệu mới sợ hãi vỗ vỗ ngực, phun ra tâm sự nhẫn nhịn suốt từ quãng đường trở lại đây, thở dài: "Vừa mới tiến cung đã gặp phải chuyện này, ta suýt chút bị dọa chết."

Đám người còn lại cũng đồng loạt cảm thán gật đầu, còn nói: "Cũng không biết ngọc như ý kia có gì không đúng..."

Khương Tuyết Ninh đương nhiên biết ngọc như ý có gì mờ ám, nhưng chỉ ngậm miệng không nói. Dù sao lúc ấy nàng đứng phía dưới, không nên tỏ ra biết. Diêu Dung Dung thì khuôn mặt sợ hãi, chỉ có điều khác với mọi người, dù nàng sợ nhưng trong lòng không giấu nổi hiếu kì, do dự mãi, nhỏ giọng nhút nhát nói: "Lúc Hoàng hậu nương nương nhặt khối ngọc vỡ kia lên, vừa hay ở bên cạnh ta, ta, ta có thoáng nhìn thấy hai chữ. Chỉ là, chỉ là, 'Nghĩa Đồng' có nghĩa là gì vậy?"

"Nghĩa Đồng?" Phương Diệu đang ngồi bấm đốt ngón tay tính hung cát cho mình, nghe thấy hai chữ này tay liền run lên, không tự chủ kinh hô một tiếng, gần như hoảng sợ nhìn Diêu Dung Dung, đến giọng nói cũng có chút mất bình tĩnh. "Ngươi thật sự nhìn thấy hai chữ này?"

Diêu Dung Dung hoàn toàn bị phản ứng của Phương Diệu dọa sợ: "Nhìn, nhìn thấy..."

Chu Bảo Anh nhỏ tuổi nhất cũng là người không rành thế sự nhất, không hiểu chuyện gì: "Hai chữ đó thì sao vậy?"

Khôn NinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ