Ngôi nhà của gia đình Thẩm ở ngoại ô mang dáng dấp của một lâu đài cổ điển phương Tây, với những chi tiết trang trí cực kỳ lộng lẫy.
Tô Lê vốn dĩ cũng là tiểu thư nhà giàu, nhưng khi nhìn thấy nơi này không khỏi cảm thán liên tục gia đình Thẩm Mặc thật sự rất giàu có.
Cô bất giác tưởng tượng đến cảnh sau này được vị bá tổng này bao nuôi, khi đang mơ màng đến đỏ mặt, thì bất ngờ một quả bóng bay đến đập vào chân cô.
“A—” Tô Lê đang đi giày cao gót, lại không đề phòng, suýt chút nữa ngã nhào vì cú tấn công đột ngột này, may mà cô kịp bám vào tường để đứng vững.
Thẩm Mặc đã nhíu mày, quay sang mắng kẻ gây chuyện: “Thẩm Minh Trụ, nhặt đồ của em rồi về phòng ngay!”
Phía trước bên trái của họ, một cậu bé mập mạp trông khoảng mười tuổi lườm hai người: “Tôi không cố ý, ai bảo các người đứng đó.”
“Không sao đâu.” Tô Lê vội vàng giảng hòa, “Tôi không sao mà."
Lần đầu tiên đến nhà của Thẩm gia, cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho bất kỳ ai, vì vậy quay sang hỏi Thẩm Mặc: “Đứa bé này là ai vậy?”
“...” Thẩm Mặc im lặng hai giây, “Thẩm Minh Trụ.”
Tô Lê sờ mũi: “Ý tôi là, cậu ta là em của cô..."
“Hừ, tôi là gia chủ tương lai của Thẩm gia!” Cậu bé phình bụng, vẻ mặt tự mãn nhìn cô.
Cậu ra lệnh: “Này, cô, nhặt bóng lại cho tôi.”
Tô Lê cười cười, cúi xuống nhặt quả bóng lên rồi bước đến gần cậu bé.
Cô cho rằng mình đã giữ phép tắc: “Nè, bóng của cậu đây, lần sau đá phải cẩn thận hơn nhé.”
“Xì!” Cậu bé khó chịu đảo mắt, “Ai cần cô lo.”
Rồi đột nhiên cậu lẩm bẩm: “Sao lúc nãy lại đá chệch vậy nhỉ...” Nói xong, cậu ôm quả bóng chạy đi, biến mất sau góc tường.
Tô Lê quay lại đứng bên cạnh Thẩm Mặc, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán: “Phù, trẻ con ở độ tuổi này thật là nhiều năng lượng.”
Thẩm Mặc: “Cậu ta không phải là loại tử tế đâu, cô tránh xa một chút.”
Tô Lê chớp chớp mắt: “Cậu ta là em trai của cô à?”
“Cứ cho là vậy.” Thẩm Mặc khẽ gật đầu, rồi dẫn cô tiếp tục đi vào trong.
Hành lang dẫn đến phòng khách trải đầy thảm đỏ dày, khi bước đi không hề phát ra tiếng động. Vào ban ngày, không có đèn sáng trong lâu đài, ánh sáng chỉ lọt qua các ô cửa sổ cao, tạo ra cảm giác ngột ngạt khó tả.
Khi đi ngang qua một bộ áo giáp, Tô Lê tò mò quay đầu lại nhìn, và đúng lúc đó, quả bóng lại bay về phía hai người.
Nhưng lần này, nó nhằm thẳng vào Thẩm Mặc.
Tô Lê phản ứng khá nhanh, kéo Thẩm Mặc né sang một bên, quả bóng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng “bụp” lớn.
Cô lo lắng nhìn Thẩm Mặc trong lòng mình: “Cô không sao chứ? Có bị thương không?"