Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân vẫn thong dong tới trễ, vừa mới đem cặp sách cất xong, liền nhìn thấy bên trong ngăn bàn có một cái hộp. Cậu ta trực tiếp rút ra ném lên trên bàn, nhìn rõ ràng là cái gì, lại vội vàng nhét vào trong ngăn bàn. Cái quái gì vậy? Ai lại để vào trong ngăn bàn mình một đôi quần lót? Ngày hôm qua, cậu ta cười Vưu Kỳ vì được một nữ sinh tặng giấy vệ sinh, vậy mà ngày hôm nay cậu lại nhận được một đôi quần lót! ! Hay là có người để nhầm vào trong ngăn bàn mình? Một tờ giấy loại đi suy nghĩ trong đầu Bạch Lạc Nhân.
"Tặng cho cậu."
Ba chữ này giống ba chữ hôm qua y như đúc, thậm chí Bạch Lạc Nhân không cần đối chiếu qua nét chữ một chút, liền ném tới trên bàn Vưu Kỳ.
"Cậu có bị bệnh không hả?"
Vưu Kỳ đang nằm trên bàn ngủ gật, đột nhiên cảm giác đầu bị vật gì đó đập vào, nhặt lên nhìn, A! Dĩ nhiên là một đôi quần lót.
"Được đó! Tiểu Bạch thật không nhìn ra cậu lại chu đáo như vậy đó! Hôm trước tặng tôi giấy vệ sinh, bây giờ lại còn tặng tôi cả quần lót."
"Biến đi!"
Bạch Lạc Nhân chửi một tiếng, cầm sách lên đi ra phía ngoài.
Mắt Cố Hải thấy tất cả, trong lòng bất đắc dĩ cười cười, tên nhóc này thà rằng mặc một cái quần lót ẩm, cũng không chịu nhận một chút ân tình của người khác, nhưng thật ra rất có khí phách!
Cái quần lót ẩm ướt này, dày vò Bạch Lạc Nhân thê thảm, đêm qua mặc, sáng sớm đã khô. Nhưng mà mặc đồ ẩm ướt lâu lại làm cho cậu bị đau bụng. Tiết thứ ba, Bạch Lạc Nhân đi nhà vệ sinh bảy lần. Đến lần thứ tám, Bạch Lạc Nhân cũng ngượng ngùng, dứt khoát không trở về phòng học, trực tiếp ở bên ngoài ngồi nửa giờ, một mực chịu đựng được đến buổi trưa tan học.
Lúc thu dọn đồ đạc, Bạch Lạc Nhân còn nghe tiếng ục ục trong bụng. Cậu ta rất ức chế với Bạch Hán Kỳ, từ nhỏ đến lớn bởi vì sơ sẩy của Bạch Hán Kỳ, Bạch Lạc Nhân chịu tội đếm không xuể.
Thở ra một hơi, Bạch Lạc Nhân vừa muốn đi, đột nhiên một vật rơi xuống đất. Nhặt lên vừa nhìn, một hộp thuốc, trị liệu tiêu chảy. Đáng sợ, cái này ở đâu ra?
Bạch Lạc Nhân lại mơ hồ, cũng biết hộp thuốc này không phải Vưu Kỳ đưa, bởi vì Vưu Kỳ không đến khu phòng học, cũng không đi qua phòng y tế, cậu ta làm sao có thể biết mình tiêu chảy, đem thuốc đến chuẩn xác như vậy?
Bây giờ suy nghĩ một chút chuyện quần lót, Bạch Lạc Nhân cũng thấy rất kỳ lạ. Quần lót cũng không phải là mua ở trường học, cho nên loại bỏ khả năng học sinh nội trú, chính là loại bỏ Vưu Kỳ. Như vậy lại ngẫm lại một chút, nếu như là một cô gái gửi đến, muốn tỏ tình với người mình thích, cố ý tặng trước một cái quần lót để thăm dò...Không thể... Thời điểm làm sao lại đúng dịp như vậy? Ngày hôm qua mình vừa vặn không có quần lót mặc, kết quả sáng sớm liền xuất hiện một đôi. Bây giờ lại xuất hiện một hộp thuốc tiêu chảy, cái này như đã được chuẩn bị từ trước. Nói cách khác... Bạch Lạc Nhân đem cặp sách ném lên trên bàn học, lạnh giọng hỏi."Hôm qua ai theo dõi tôi?"
Lúc này trong lớp chỉ còn lại có lẻ tẻ vài người, thế nhưng Bạch Lạc Nhân kết luận, người này, tuyệt đối đang ở trong đây, cậu ta nhất định đang quan sát nhất cử nhất động của mình. Vẻ mặt Cố Hải cứng lại, cậu ta thật sự không nghĩ tới, vậy mà Bạch Lạc Nhân lại thông minh như thế. Chỉ đơn giản dựa vào một cái quần lót và một hộp thuốc, là có thể đoán ra ngày hôm qua có người theo dõi cậu ta.
"Con mẹ nó, đừng có giở trò với tôi!"
Bạch Lạc Nhân nổi giận ném thuốc, hộp thuốc đập vào trên tường, lại bắn trở lại, bị Cố Hải vững vàng bắt được. Vào lúc này, trong lớp không còn ai, kinh nghiệm trước đây cho mọi người biết, chớ chọc vào Bạch Lạc Nhân, người này hết sức khó đối phó. Đương nhiên, có một người ngoại lệ, đó chính là kẻ cầm đầu.
"Tôi." Một chữ vô cùng đơn giản, từ trong miệng Cố Hải nói ra, mang theo khí phách lay động trời đất. Cậu ta đi đến gần Bạch Lạc Nhân, mỗi một bước đều mạnh mẽ vững vàng, nhưng không có chút nông nổi của tuổi trẻ.
"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn quan tâm cậu, tiện thể cho tôi xin lỗi."
Cố Hải cười đem thuốc kín đáo nhét vào túi Bạch Lạc Nhân. Không thể ra tay đánh người tươi cười, đạo lý này Bạch Lạc Nhân vẫn hiểu.
"Là vì cậu viết hai chữ không nhìn rõ?"
Cho tới bây giờ, Bạch Lạc Nhân vẫn còn đối với việc Cố Hải viết tên như ký tên ngôi sao mà canh cánh trong lòng, từ ngày đó trở đi, ở trong lòng cậu hình tượng Cố Hải vô cùng xấu xa, cậu ta nhìn Cố Hải rất không vừa mắt, thậm chí nhìn cậu ta trả lời vấn đề cũng thấy bực bội.
"Dĩ nhiên không phải."
Cố Hải rất ung dung thừa nhận.
"Bởi vì tôi xé bài tập làm văn của cậu, lấy về để luyện chữ."
Năm giây sau đó, trong lớp vang lên tiếng gầm lên giận dữ của Bạch Lạc Nhân.
"Con mẹ nó!"
Không có lời nào có thể diễn tả được giờ này khắc này Bạch Lạc Nhân phẫn nộ như thế nào, bởi vì.... cái tên chết tiệt này xé tập làm văn của cậu, làm cậu phải bị phạt một tuần liền đứng ngoài hành lang khi có tiết ngữ văn. Bây giờ, cái tên đầu sỏ này lại hiển nhiên dễ dàng như vậy kể tội của cậu ta đã làm, như không có chuyện gì, mặt không đỏ tim không đập mạnh, ngay cả ngượng ngùng cũng không có.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ áo của Cố Hải đem cậu ta đẩy đến góc tường."Tự dưng cậu xé tập làm văn của tôi làm gì hả? Sao cậu không nói với tôi một tiếng? Có phải cậu muốn kiếm chuyện hay không?"
"Vì tôi thích chữ của cậu, cậu phải vui vẻ mới đúng."
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho tức muốn hộc máu, thế nhưng hiện tại cậu không thể nổi giận, không thể rống to hơn, không thể ầm ĩ quát tháo, như vậy chẳng khác nào tự làm mình mất mặt. Cậu ta muốn nhất chính là đánh! Thấy Bạch Lạc Nhân nắm tay lại, Cố Hải mới siết chặt vai Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt tỏ ra không chấp vặt với cậu.
"Được rồi được rồi, cũng xin lỗi cậu rồi, đừng ầm ĩ nữa."
Bạch Lạc Nhân thở hổn hển hít mấy ngụm khí, chỉ vào mũi Cố Hải mắng chửi.
"Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như cậu."
Cố Hải cũng lấy tay để ở trên đầu Bạch Lạc Nhân.
"Tôi cũng chưa từng thấy qua người nào lại có thể để cho tôi nói câu xin lỗi."
"Tôi khinh!"
Hai chữ này, Bạch Lạc Nhân không có keo kiệt chút nào mà tặng cho Cố Hải. Thái Tử Gia nhà họ Cố, thân thể mạnh mẽ cao to dựa ở bên cạnh cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng 'xinh đẹp' chạy càng ngày càng xa, trong lòng khẽ nở nụ cười một cái, cậu yên tâm, chúng ta vẫn chưa xong chuyện đâu.